Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

17

Chửi xong, tôi sải rời đi như gió cuốn.

Cố Dụ mắt sáng rỡ nhìn tôi, lẽo đẽo theo sau như một fanboy chính hiệu.

Tôi chỉ hận mình không có cánh, không thể đi nhanh đến không nghe được câu lẩm bẩm đầy ngơ ngác của Vệ Từ phía sau.

“Nhưng… hình như anh bắt đầu thích em thật rồi.”

Bỏ xa nhóm Vệ Từ một đoạn khá xa, tôi vẫn không dừng lại.

Nhìn thẳng về phía trước, giọng dứt khoát vang vọng ra sau: “Cố Dụ, dạo này em rất bận.”

“Công việc đang giai đoạn trọng.”

“Chuyện rắc rối có thể tránh, sau đừng để xảy ra nữa.”

Vẻ tươi sáng trên mặt Cố Dụ theo tôi dần dần biến mất.

Anh lặng lẽ đi phía sau tôi một đoạn, chân chậm lại.

Sắc mặt cũng dần trở trầm xuống.

Tôi đi khá xa phát hiện sau lưng chẳng còn tiếng chân.

Quay lại thì thấy Cố Dụ vẫn đứng yên một chỗ.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt rực sáng nay đã nhạt nhòa, thay bằng nghi ngờ và tổn thương.

Ngũ vẫn lạnh lùng, xa cách, nhưng lúc này lại ẩn chứa vẻ tủi thân như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Giọng anh rất nhẹ: “Tô Tùng, có phải… em không thích anh không?”

18

Câu hỏi ấy khiến tôi khựng lại, không ngờ anh sẽ hỏi như .

Cố Dụ cụp mắt: “Hình như từ đầu tới giờ, chúng ta xác định mối hệ.”

“Cũng nói ‘thích nhau’.”

“Giờ mà tỏ thì có vẻ hơi vô duyên, mà hình như cũng chẳng cần tỏ .”

“Anh thích em, em chắc chắn cũng cảm được… đúng không?”

Anh như đang hỏi rồi trả .

em không thích anh, anh chắc cũng hiểu điều đó rồi. Không hỏi, không làm khó em.”

Tôi kịp nói gì, Cố Dụ đã điều chỉnh cảm xúc.

Sải về phía tôi, ánh mắt đầy áy náy: “Xin lỗi. Lẽ ra anh không gây chuyện với Vệ Từ tối nay.”

“Biết rõ em đang bận bịu công việc, mà lại muốn chứng minh vị trí đặc biệt của mình… rồi làm em bị cuốn vào.”

“Không có sau nữa đâu.”

…Anh hiểu chuyện đến này, nhiên tôi lại chẳng biết phải nói gì.

Thật ra tôi định đương nghiêm túc với Cố Dụ.

hệ “thân mật nhưng không ràng buộc” giữa hai người trưởng , với tôi là hoàn hảo nhất.

Gần hơn một chút thì vấn đề cũng theo đó mà kéo tới.

Chuyện với Vệ Từ là một cảnh tỉnh rõ ràng.

Chúng tôi tiếp tục đi sóng bên nhau.

Không ai nói gì, không khí vừa ngại ngùng vừa nặng nề.

Tôi lén liếc nhìn anh , không thấy biểu hiện gì lạ.

Nghĩ một lúc, tôi chủ động nắm lấy anh.

“Này, em cũng có chút thích anh đấy.”

Ví dụ như… gương mặt với thân hình kia chẳng hạn.

Cố Dụ như chú chó nhỏ được vuốt đầu, đuôi vô hình như vẫy đến bay lên trời.

“Thật không? anh cố gắng thêm thì có cơ hội làm bạn em không?”

Tôi mềm lòng đáp: “Cứ xem anh thể hiện đi đã.”

19

Bộ ba kinh điển khi theo con gái: Trà sữa – hoa – tiền mặt.

Có ai nói cho tôi biết vì sao Cố Dụ phải tặng… hai phần không?

Lại một nữa, tôi được hai trà sữa ở công ty, cô đồng nghiệp hay được tôi “chia sẻ” khổ sở đến gục: “Tô Tùng, uống nữa là chị phải tiêm insulin đấy, em làm ơn nói với anh crush của em dừng lại đi!”

Tôi cũng phát ngấy rồi.

Vừa thở dài vừa gọi cho Cố Dụ: “Đừng gửi hai trà sữa nữa!”

“Không, một cũng đừng gửi luôn! Em uống đến phát ói rồi!”

hoa cũng đừng gửi, công ty tiệm hoa mất rồi!”

Cố Dụ ngơ ngác: “Hai á? Anh chỉ đặt có một mà…”

Tôi giận dữ: “Rõ ràng có hai !”

Vừa dứt , hai cùng trầm ngâm.

Đúng lúc đó, lễ tân gọi to: “Tô Tùng! Có đẹp đến tìm em này!”

Cố Dụ hít một hơi lạnh: “Có người đột nhập vào nhà rồi! Không được ra!”

Tôi: “Không được, em phải ra nói cho rõ, bảo đừng gửi nữa!”

“…”

Cố Dụ nghiến răng: “Nhưng em không được nói nhiều với anh ta!”

Ra đến ngoài, hình ảnh của Vệ Từ đập vào mắt tôi.

Áo hoodie, quần thể thao đen, tóc tai vuốt gọn gàng, nhìn chỉnh chu đến “không nhiễm khói lửa nhân gian”.

Nửa tháng không gặp, Vệ Từ gầy hơn, vai rộng, mặt gọn lại, từ xa trông như một thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ.

“Tô Tùng, em có thể cùng anh uống cà phê không?”

Tôi thở dài: “Không uống được không? Mình nói chuyện ngay tại đây đi.”

Thật sự là… không uống nổi nữa rồi.

Vệ Từ buồn bã gật đầu: “Anh có điều muốn nói với em.”

Tôi gắt nhẹ: “Đừng nói vô nghĩa là được.”

“Không phải!” Vệ Từ vội vàng: “Anh chỉ muốn nói… những gì anh khoe group chat, bạn giường đó, thật ra chỉ là chém gió thôi!”

“Thật ra… chỉ có em… anh chỉ ngủ với mình em…”

20

Tôi lại một nữa bị độ ngây thơ của đàn ông trưởng làm sốc.

chuyện đó cũng cần chém gió ư?

Bảo sao kỹ thuật lúc đầu dở ẹc.

Không biết phải đáp nào, tôi chỉ cười khan hai tiếng rồi im lặng.

Vệ Từ lắp bắp: “Anh biết giờ em chẳng còn tâm gì đến chuyện đó nữa…”

“Nhưng mà, anh không giải thích thì chẳng còn chút hy vọng nào nữa .”

Tôi lập tức ngắt : “Vệ Từ, công anh đẹp . Nhưng tôi cũng rất xinh. Mái tóc đen dài, chân dài thẳng tắp, người theo tôi đầy.”

“Tôi không cần phải ăn lại đồ cũ.”

“Anh có giải thích hay không thì cũng chẳng còn cơ hội đâu.”

Vệ Từ chớp mắt ấm ức: “Nhưng anh… không thể theo em sao?”

Đột nhiên, từ đâu nhảy ra, Cố Dụ kéo phắt Vệ Từ ra khỏi chỗ tôi.

Tóc mái anh rối bù lên.

Cơ mà anh chẳng buồn để ý, đứng chắn trước mặt tôi như một tòa .

“Vệ Từ, cậu còn biết xấu hổ không? Ai là người chen ngang hả?!”

Vệ Từ không phục: “Hai đứa mình chẳng ai hơn ai!”

Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi: “Tô Tùng! Anh với Cố Dụ không giống nhau.

Em ở bên cậu ta có thể thấy lạ nhưng chắc chắn sẽ có lúc chán.”

Anh ta ngập ngừng, giọng nhỏ dần: “ em chán rồi, quay lại tìm anh… được không?”

Cố Dụ giật giật thái dương: “Cậu nói câu đó mà không thấy xấu hổ à?”

Vệ Từ làm như không nghe thấy, tiếp tục nhìn tôi chằm chằm: “ không được thì… làm người thứ ba anh cũng đồng ý.”

Giọng anh ta vừa chân vừa khổ sở: “Anh chấp làm người đến sau, chỉ cần được ở bên em.”

Tôi đứng hình.

gương mặt cứng đờ.

Mà tệ nhất là… không hiểu vì sao, tận sâu lòng, tôi còn hơi hơi rung rinh một tí.

Cố Dụ quay phắt lại, ngực phập phồng, môi nhếch lên cười như không cười: “Tô Tùng, em dám gật đầu thử xem.”

Vệ Từ đảo mắt, bỗng lấy lại khí , hét lên: “Sao cậu lại đe dọa cô ấy?! Phải tôn trọng quyết định của cô ấy chứ!”

Anh ta dõng dạc tuyên bố: “Tô Tùng! Vẫn chọn anh làm chính thất đi! Anh cực kỳ rộng lượng, không cản em đi vui chơi với người khác!”

Xin cứu tôi.

Vệ Từ vừa nói gì trời?

Đây còn là kỷ 21 không đấy? Tôi không xuyên không thật chứ?

Dù tôi có rung động tí xíu (đáng xấu hổ) thì cũng bị cú sốc ba chiều này đánh cho tỉnh táo lại rồi.

Tôi thất thần lùi lại hai .

Nói: “Tôi phải quay lại làm việc rồi. Tạm biệt!”

21

Sau khi chính thức tốt nghiệp và việc ổn định, Cố Dụ cũng chính thức trở bạn tôi.

Chỉ tiếc là Vệ Từ vẫn như hồn ma không siêu thoát, thỉnh thoảng lại bất thình lình xuất hiện.

Ám ảnh đến hơi bệnh hoạn.

Anh ta vẫn khăng khăng đòi làm người thứ ba.

Thấy tôi mãi chẳng lay động, anh ta bắt đầu mất kiểm soát, lâu lâu lại đến trước công ty tôi khóc lóc ủ ê.

Kéo tôi không cho đi, nhất quyết nhét quà vào tôi.

Điện thoại , túi xách , thậm chí là… một loại bao cao su thương hiệu

Vệ Từ: “Anh đã làm đến này rồi! Tại sao đến làm ‘tiểu tam’ em cũng không cho?!”

Thấy anh ta khóc giữa phố, tôi lấy điện thoại, mở album ảnh: “Thấy không?”

“Tên này dài hơn anh.”

Tôi chỉ vào cái bao anh ta vừa đưa: “Anh mua sai size rồi, xài không vừa.”

Vệ Từ đỏ mặt tức thì, mặt đỏ như gấc: “Nhưng… đó là do bẩm sinh!”

Tôi gật đầu đồng : “Ừ thì, tôi cũng đâu làm gì được. Bẩm sinh mà.”

Vệ Từ cúi đầu thật sâu.

Tôi giơ … đúng là hứng được một giọt nước mắt thật.

nhiên thấy… vừa bất lực vừa mệt mỏi.

“Đừng như con nít nữa.”

“Thứ không thuộc về mình thì đừng khóc lóc ăn vạ.”

“Vệ Từ, chấp mất đi một người không khó đến đâu.”

“Anh cũng chẳng tôi nhiều như anh tưởng. Chỉ là khi thấy tôi không dính lấy anh như anh tưởng, anh thấy bất ngờ, khó chịu, không cam tâm, ảo giác rằng mình còn cảm.”

Người thực sự , khi còn bên nhau, sao có thể dễ dàng làm tổn thương người kia?

Trên đời này không có thứ gọi là “ đến muộn”.

phải muộn ra, thì thật ra… chỉ là đủ mà thôi.

Vệ Từ định cãi lại.

Tôi lắc đầu: “ anh thật sự tôi thì sao có thể phớt lờ cảm xúc của tôi, quấy rầy tôi đến ?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Anh đang làm phiền tôi.”

“Mọi thời gian tôi dành cho anh, với tôi, đều là lãng phí.”

Tôi nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa đến giờ hẹn với Cố Dụ, đi taxi là vừa đẹp.

Vệ Từ mặt mũi như sụp đổ.

Tôi chẳng buồn tâm, quay người rời đi.

Cố Dụ luôn đến sớm mỗi hẹn hò, tôi không muốn để anh đợi.

22 – Góc nhìn Cố Dụ:

Hôm nay cô gái xinh đẹp ở sân trường nhìn tôi liền.

Hình như cô ấy thích tôi?

Đêm nhạc chào tân sinh viên, cô ấy lên sân khấu hát.

Ngầu thật.

Tôi nghĩ chắc… tôi cũng bắt đầu thích cô ấy rồi.

Cô ấy tên Tô Tùng.

Vệ Từ bị đá rồi đột nhiên tỏ với Tô Tùng? Đầu óc có vấn đề à?

Tôi thất .

Thì ra cô ấy không thích tôi.

Cô ấy chỉ thích đẹp.

Trợ giúp khẩn: Người mình thích lại quen với bạn cùng phòng thì phải làm sao?

Gì cơ?

Đập chậu cướp hoa á?

Nghe không ổn lắm.

Nhưng tôi đi đây.

Chờ tin tôi.

Vệ Từ ngu thật sự.

kéo Tô Tùng vào group.

Bên địch sơ hở lớn mà tôi không nhân cơ hội thì phí đời!

Tô Tùng thả tim ảnh tôi!

Biết ngay cô ấy mê!

Kỳ nghỉ hè tôi chọn cùng phố thực tập với cô ấy.

Tiện đập chậu hơn.

…Vệ Từ lại bắt đầu diễn.

Tô Tùng thì đang group mà cậu ta lại phun toàn thứ rác rưởi.

Tôi đứng ra giúp cô ấy.

Mắt cô ấy đẹp thật.

Đừng nhìn tôi nữa… tôi hư hỏng rồi.

Tô Tùng đồng ý làm bạn gái tôi rồi!

Đốt pháo! Đốt pháo!

Ai là người đầu tiên xúi tôi đập chậu, ra đây lĩnh thưởng mười vạn!

Ha, Vệ Từ vẫn diễn tiếp.

Tô Tùng đã “ này nọ” với tôi, lòng còn chỗ nào cho cậu ta nữa đâu?

Thằng ngu.

Vệ Từ phát hiện Tô Tùng luôn ở group, cậu ta sụp đổ.

Cậu ta hoảng loạn.

Tôi cười.

Nhưng không dám cười to, sợ Tô Tùng tưởng tôi là kẻ tiểu nhân.

Bữa tiệc chia , Vệ Từ đòi “cạnh tranh công bằng”?

Lấy gì mà đòi?

lòng thì chửi cậu ta thậm tệ, ngoài mặt thì tôi bóng gió vài câu, kích cậu ta đến phát điên.

Cậu ta lao vào đánh tôi.

Tôi cũng đánh lại vài cái, toàn chỗ không ai thấy.

Tôi muốn để cậu ta thấy, Tô Tùng vì tôi mà nổi giận, đứng ra bảo vệ tôi nào.

…Đúng là để cậu ta thấy thật.

Nhưng Tô Tùng cũng giận tôi.

Cô ấy rất bận, trách tôi phiền phức.

Hình như… cô ấy vẫn thật sự thích tôi.

Không sao.

Chỉ cần cô ấy thích đẹp.

Tôi sẽ mãi mãi đẹp .

Theo vợ, tôi theo theo theo !

Không ổn!

Vệ Từ cái tên rác rưởi này lại mò đến rồi…

Vợ tôi vào rồi mà cậu ta vẫn ám theo?

Có thể gọi cảnh sát bắt cậu ta không? Cậu ta trông thần kinh không ổn.

Yayy! Vợ tôi cậu ta đi sạch sẽ rồi!

Biết ngay vợ tôi tôi nhất mà!

(HẾT)

Tùy chỉnh
Danh sách chương