Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi xuống cạnh hắn: “ mai em đi tìm Tổng biên tập, xem có phát biểu làm sáng tỏ hay không.”
Hắn lắc : “ Hồng, anh không muốn em chịu ấm ức, cũng không muốn em đi cầu xin người khác.”
“Thịnh Minh, anh đang… đẩy em ra ?” Tôi nghiêng , nhẹ giọng hỏi.
“ Hồng, anh… không có.” Hắn tựa vào vai tôi: “Em đây, là an tâm duy của anh.”
Không , Thịnh Minh, ngay cả an tâm của anh, tôi cũng hủy diệt.
Nhưng hôm , tôi không về nhà. Thịnh Minh suốt một không liên lạc tôi, sau , tôi nhìn xe của hắn dừng dưới lầu công ty tôi. Cho dù tôi không nhìn mặt hắn, tôi cũng biết, khi hắn định rất đau khổ.
Gió hơi lạnh thổi trên mặt tôi, khiến tôi tỉnh táo trong chốc lát.
Tôi cầm điện thoại : “Hẹn mai đi.”
“ Hồng, cô chắc chắn chứ?”
Tôi nhìn về phía rất xa, nơi đèn đuốc sáng trưng: “Anh hỏi tôi quá nhiều lần, tôi rất chắc chắn.”
“Được, tôi đi cô.”
Tôi cúp điện thoại và cười.
lâu quá rồi, câu chuyện này quá dài, mai cũng kết thúc.
12
Bạn bao giờ ghét một người mà bạn quên cách yêu hắn chưa?
Bạn bao giờ ghét một người mà cuộc sống không có ý nghĩa khác hắn chưa?
Tôi có, Hồng có.
13
hôm sau, các tạp chú trí lớn bị chiếm cứ, tiêu đề càng thu hút ánh người xem. Mà tiên, là tòa soạn báo của tôi.
[Vợ mới cưới của một ngôi đang trong giới doanh tiết lộ độc quyền: Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy là một người đàn ông vậy.]
[ cô ấy là khoản thanh toán sai.]
Và trong tất cả các bức ảnh, bên cạnh tôi là một người đàn ông trẻ , anh ta rất quan trọng. Anh ta tên là Cảnh Nhuận, là Tổng giám đốc công ty của Thịnh Minh. Không ai có sức thuyết phục hơn tôi và anh ta.
Tôi ngẩng , mặt lộ vẻ buồn bã. Tôi biết, Thịnh Minh nhìn tôi bên kia ống kính, nhìn tôi, người mà hắn yêu , đang đau lòng… kéo cánh tay của một người khác.
Thịnh Minh hoàn toàn xong rồi.
Hắn từng đứng chỗ cao bao nhiêu, ngã xuống liền thảm bấy nhiêu. Chờ đợi hắn, là phá sản, là nhà tù, là ly hôn.
Tôi đẩy cửa nhà, cởi giày cao gót. Tôi chưa từng nghĩ tới chuện trốn tránh, tôi phải tận nhìn bộ dáng chán chường của hắn, mới bằng lòng cam tâm.
Phòng khách có tinh dầu có không, ấy, tôi vô tình nhắc tới, tôi thích mùi hương của linh lan, Thịnh Minh đi công tác đặc biệt mua tinh dầu linh lan. Nhưng tôi không sử dụng nó, không một lần .
Đi qua lối vào, tôi hắn đang chờ . Tôi không mở miệng, đi tới, ngồi đối diện hắn.
Một hồi lâu, không, là thật lâu, hắn cũng mở miệng: “ cái , Hồng, là cái ?”
Hắn có chút uể oải không phấn chấn, tóc mái hơi che khuất , hắn nhìn tôi, không ngừng hỏi.
Tôi cười, rót một chén trà: “Tôi không phải là Hồng.”
Hắn trừng to , đứng : “Có ý ?”
“Tên thật của tôi, là Thanh Hồng.”
Hắn sửng sốt một chút: “ Thanh Hồng ?”
“Có quen tai chút không?” Tôi ngẩng nhìn hắn.
Hắn nhìn tôi, im lặng không tiếng.
Tôi nở nụ cười: “À, tôi quên , em gái tôi, là Thanh Loan.”
Hắn lui về phía sau một bước, đứng , một lâu không .
“Thịnh Minh, anh còn nhớ Thanh Loan không?”
14
Thanh Hồng và Thanh Loan là chị em, chênh lệch ba .
Thanh Loan lớp 11, quen biết Thịnh Minh đang học lớp 12. Con gái dậy thì, luôn có một chút sùng bái đối những chàng trai ưu tú.
Chỉ là, khi Thịnh Minh quá mức chói , căn bản không nhìn Thanh Loan. Không ai từng một cô gái dậy thì, nên yêu một người thế . Cũng không ai cho con trai dậy thì, nên lịch sự từ chối lời tỏ tình của một cô gái thế .
Hắn dùng phương thức quyết liệt , khiến Thanh Loan mất hết mặt mũi. Còn Thanh Loan cũng dùng phương thức quyết liệt , từ lầu mười nhảy xuống.
Đến khi Thanh Hồng biết, em gái mình nằm trong nhà xác lạnh lẽo. Cô nhìn nhìn thân tan nát của em gái, toàn thân không ngừng run rẩy. Xoay người rời đi, hai của cô tràn đầy quyết tâm. Bất kể là ai, đều phải trả giá tương ứng.
Thân Thịnh Minh khẽ run rẩy, hắn nhớ rõ ấy Thanh Loan: “Cô có gắng thế đi nữa, tôi cũng không thích cô, bởi tôi không thích một cô gái vừa xấu xí vừa xấu tính.”
Câu , bị người vây xem dùng video quay , đến được tay Hồng.
Vừa xấu xí vừa xấu tính ?
Tôi nhắm , trước dường còn có nhìn Thanh Loan cười tôi, lòng tràn đầy chờ mong : “Chị, em định gắng, thi đậu đại học giống chị.”
Chỉ là, Thanh Hồng không đợi được Thanh Loan. Tôi không đợi được em gái mình.