Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chồng tôi đột xuất đi công tác, tôi mở camera hành trình trong xe ra xem, lại phát hiện có một địa thường đến mới được lưu thêm vào.
Tim tôi chợt thắt lại, liền nhấn vào xem lịch sử các chuyến đi.
Tôi chụp màn hình tất cả các ghi, gửi thẳng cho mẹ chồng WeChat:
“Mẹ, mẹ có biết không?”
phút sau, mẹ chồng gửi lại một tin nhắn thoại, giọng run run:
“Mẹ đến ngay, con đừng manh động.”
“Thanh Uyên, lần sang châu Âu bàn sáp nhập, chắc phải một tuần mới .”
Tôi bỏ nốt múi quýt cuối cùng vào miệng, thản nhiên nói:
“Vậy đi đường cẩn thận. xế sắp xếp ổn chưa?”
bước lại gần, giơ tay xoa tôi:
“Lão Trần dạo nhà có , cho ông ấy nghỉ vài ngày.”
Tôi không đáp, nhưng trong lòng lại bắt kỳ lạ.
Tuần trước lão Trần nói tôi:
“ phu nhân, tuần sau tổng giám đốc Tần đi công tác, tôi sẽ bảo dưỡng xe sớm.”
Sao đột nhiên lại thành nhà có rồi?
Nhưng lúc đó quýt vẫn ngọt, óc tôi chẳng muốn suy nghĩ nhiều,
ừ một tiếng: “Vậy để em nói Tiểu Lý một tiếng.”
Sáng hôm sau, Tiểu Lý đến báo lịch trình, lúc đó tôi vừa uống xong một ly cà phê.
“ phu nhân, hôm tổng giám đốc Tần đến Paris an toàn, người tiếp đón bên đó cũng gặp .”
Cậu ta đứng ở cửa phòng khách, tay cầm một tập hồ :
“Đây nhật ký hành trình tuần trước, có muốn xem không?”
Ban tôi định nói không cần,
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt tôi lướt tập hồ , đột nhiên khựng lại:
“ tôi xem một chút.”
Tiểu Lý hồ cho tôi, tôi mở trang tiên,
Phía trên ghi rõ ràng:
“19:00 tổng giám đốc Tần đến căn hộ 01 tầng 28 khu Tinh Lam, 02:30 sáng hôm sau đón .”
Tay tôi đang cầm giấy bỗng siết chặt lại, mép giấy lập tức nhăn dúm.
Khu Tinh Lam đó nơi hợp tác ai mà cần Tần tới đó mỗi tối thứ Ba và thứ ?
Lại ở đến tận rạng sáng?
“Tiểu Lý,” tôi khàn giọng lên tiếng,
“Gửi hết cho tôi ghi hành trình ba tháng gần đây, cả định vị nữa, gửi vào email.”
Tiểu Lý thoáng sững người, có lẽ chưa từng tôi nghiêm túc như vậy:
“Dạ, dạ vâng, phu nhân, tôi gửi ngay.”
Lúc cậu ta quay người đi, tôi tay cậu ấy đang khẽ run.
Tôi trở phòng làm , mở máy tính ra, trong hòm thư có liệu Tiểu Lý gửi đến.
Trong định vị, đường đi màu đỏ dày đặc xoay quanh khu Tinh Lam.
Tôi chằm chằm vào màn hình, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, lại xoá đi.
Muốn nhắn hỏi Tần , nhưng lại không cần thiết.
Nếu ta thật sự muốn nói thật, không cần mượn xế của tôi để che giấu.
“Chú Trương,”
Tôi ấn gọi điện nội bộ, giọng quản gia Trương vang lên rất nhanh:
“ dặn gì ạ?”
“Mang toàn bộ liệu Tiểu Lý gửi tôi, sắp xếp lại rồi đến chỗ phu nhân.”
Tôi cửa sổ, cây ngô đồng ngoài sân rụng đầy lá.
“ nữa, đừng kể bất kỳ ai, kể cả người giúp trong nhà.”
“Vâng, phu nhân, mười phút nữa tôi sẽ mang xuống cho .” Chú Trương không hỏi thêm gì, khẽ đáp lại.
Chú ấy theo mẹ tôi hơn chục , sau đó lại cùng tôi gả vào nhà họ Tần, người hiểu rõ điều gì nên hỏi, điều gì không.
Mười phút sau,
Tôi cầm hồ bằng giấy kraft ra ngoài, xế lái xe rất ổn định.
Tới biệt thự của phu nhân, người giúp đón lấy của tôi:
“ phu nhân, phu nhân đang ở trong thư phòng, mời vào thẳng.”
Tôi đi tới cửa thư phòng, gõ nhẹ vài cái.
“Vào đi.” Giọng phu nhân vọng ra từ bên trong, khàn khàn.
Tôi đẩy cửa bước vào, phu nhân vừa ngẩng tôi thì ánh mắt lóe lên, vội vàng gập hợp đồng lại:
“Thanh Uyên đến rồi à? Ngồi đi, dì Vương, rót trà.”
Tôi đặt hồ lên bàn, đẩy phía bà ấy:
“Mẹ xem đi.”
Tay phu nhân khựng lại giữa không trung, không đụng vào chiếc :
“ làm sao thế? Nó gây thù chuốc oán ai à?”
“Chính mẹ xem sẽ rõ.”
Tôi ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn ngọc lục bảo nơi ngón tay bà, món quà gặp đó mẹ tôi tặng.
“Tầng 28, căn 01 khu Tinh Lam. Mỗi tối thứ Ba và thứ , đều nói họp kín ban lãnh đạo tập đoàn, cuối cùng lại đến chỗ đó.”
Sắc phu nhân dần trắng bệch.
Bà mở ra, rút tập hồ bên trong, ngón tay run lẩy bẩy, đến mức cầm không vững giấy tờ.
Xem được khoảng phút, bà đột ngột ho dữ dội, ho đến đỏ cả .
“Phu nhân!” Chị Vương – trợ lý riêng của bà – vội vàng chạy vào, cho bà một cốc nước ấm.
“Bà uống từ từ thôi.”
Phu nhân uống một ngụm nước, thở dốc điều chỉnh lại hơi thở, rồi ngẩng lên tôi:
“Thanh Uyên, … con đừng làm ầm lên, kẻo ảnh hưởng đến danh tiếng hợp tác giữa nhà họ Tần và nhà họ Tô. … chắc hồ đồ nhất thời thôi.”
Tôi chưa kịp nói gì, chị Vương ghé sát tai phu nhân nói gì đó, sắc bà càng thêm tệ.
Bà vẫy tay ra hiệu cho chị Vương ra ngoài, sau đó tôi:
“Thanh Uyên, huyết áp mẹ hơi cao, con trước đi, để mẹ suy nghĩ xem phải xử lý thế nào…”