Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nhưng suốt hơn mười năm em lớn lên, thật ra em rất ít khi tiếp xúc với chị ấy. Người nuôi dưỡng em, là bà ngoại. Tụi em rất thân thiết… Cuộc sống như vậy kéo dài cho đến…”
“Đến mùa đông năm ngoái. Chị ta làm ăn thua lỗ, nợ hàng trăm triệu không trả được, cuối cùng nhắm vào bà ngoại em.
Chị ta rút sạch tiền hưu của bà, vẫn chưa đủ, chị ta còn—chị ta còn xúi bà ngoại… tự tử!”
Tôi nghe mà chết lặng.
Đây… còn là người nữa sao?
Không ngờ người chị quản lý tỏ ra thân thiện thường ngày lại là loại người như vậy!
2703 vẫn tiếp tục:
“Mục đích của chị ta là tiền bồi thường bảo hiểm của bà ngoại.
Lúc đó em không có nhà, đến khi em quay về thì chỉ còn thấy thi thể bà. Ngay cả cái nhìn cuối cùng em cũng không có được…”
Cô bé bật khóc nức nở, đấm mạnh xuống sàn nhà vài cái:
“Em phải trả thù! Em phải báo thù cho bà ngoại!
Bà chết rồi, thì con đàn bà đó cũng đừng hòng sống yên!”
“Nhưng mà… cho dù có thù hận, em cũng không muốn mọi chuyện biến thành như thế này…
Em chỉ giả ma vài ngày trong nhà, định dọa cho chị ta sợ, để chị ta không dám đến gần những nơi nguy hiểm như tối nay.
Chị ta vốn nhát gan, ai ngờ đâu… hu hu hu… sao lại thành ra thế này chứ!”
Tôi nhìn cô bé bằng ánh mắt xót xa, nhưng không biết phải nói gì.
Có lẽ… đây là quả báo.
Dù là con người hay số mệnh sắp đặt, thì báo ứng sẽ đến, sớm hay muộn.
Tôi hỏi:
“Vậy lúc em nói thấy bóng người phía sau chị ở hành lang khi bị chị quản lý đuổi theo, đó rốt cuộc là ai?”
“Lúc đó em nhìn qua mắt mèo, ánh sáng hơi tối. Nhưng em thấy rõ—người đứng sau lưng chị là tên sửa điện!
Nhưng lúc đó rõ ràng hắn đã vào thang máy xuống dưới rồi mà! Nên chắc chắn là trong khu nhà có hai người y hệt nhau, hai tên sửa điện giống nhau như đúc!
Chuyện này chính 1502 cũng giấu em!”
Tôi sững người.
Hai tên sửa điện giống nhau? Là sinh đôi à?
Bảo sao… lúc cảnh sát vừa bắt một tên đi, thì lát sau hắn lại xuất hiện.
Thái độ lúc đối diện tôi cũng thay đổi thất thường.
8.
Đúng lúc đó, từ căn hộ 2701 vang lên tiếng khóc thét:
“Chồng ơi! Tỉnh lại đi! Có ai không! Cứu với! Cứu chồng tôi với, anh ấy không ổn rồi!”
Kế hoạch của 1502 đã đến giai đoạn cuối cùng—xem ra bọn họ đã ra tay thật rồi.
Tiếng khóc của chị ấy đã thu hút sự chú ý của chị quản lý.
Tiếng đập cửa phía ngoài ngừng lại, thay vào đó là giọng thét the thé đầy điên loạn của chị ta:
“Hay lắm! Mày trốn ở đây!
Khu Hạnh Phúc cấm tuyệt đối người mang dao xông vào, mày là kẻ gây nguy hiểm cho an ninh cư dân!
Tao sẽ bắt mày phải trả giá!!!”
Chị ta vừa hét vừa kéo lê cây rìu chạy về phía căn 2701.
Tiếp đó là tiếng tên sửa điện vang lên, rồi tiếng đánh nhau dữ dội.
Trong lúc hỗn loạn còn có một tiếng thét thất thanh—là giọng của chị vợ 2701.
Tôi nhìn qua mắt mèo—thấy gã sửa điện loạng choạng chạy ra ngoài, người bê bết máu, rõ ràng đã bị thương.
Phía sau, chị quản lý vác rìu đuổi theo sát nút, mắt đỏ ngầu, miệng vẫn lảm nhảm gì đó như phát điên.
Còn bên trong căn hộ 2701… Giọng của chị vợ đã hoàn toàn biến mất.
Chị ấy—không rõ còn sống hay đã chết.
2703 níu lấy tay tôi, ngăn lại:
“Đừng đi… chị không cứu được họ đâu.”
Tôi biết, tôi đâu thể cứu được ai. Nhưng bỏ qua tất cả những chuyện tối nay, tôi vẫn không tin có ai đó có thể trở nên tàn ác đến mức thấy ai cũng giết.
Ví như tên thợ sửa điện kia, ban nãy cũng đã từng âm thầm cảnh báo tôi phải cẩn thận với 2704.
Tôi hét ra ngoài cửa:
“Chị quản lý! Chị tỉnh lại đi! Em không biết chị đã gặp phải chuyện gì, nhưng xin chị hãy kiên cường! Em tin rằng tụi mình nhất định sẽ vượt qua đêm nay!”
Chị quản lý đang đuổi theo bỗng khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.
Nhân lúc đó, tên thợ sửa điện vội vã chạy đến cửa thoát hiểm, dồn sức đẩy cửa—nhưng không biết ai đã khóa lại từ bên ngoài, dù hắn cố gắng thế nào cũng không đẩy ra được.
Chị quản lý tỉnh táo lại, lại vác rìu đuổi theo. Chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp, giơ rìu lên, chuẩn bị chém xuống từ sau lưng hắn.
Tên thợ sửa mặt mũi đầy tuyệt vọng. Tôi không đành lòng, bèn nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Tiếng “phụt” vang lên—âm thanh rợn người khi rìu xé qua máu thịt.
“Á——!”
Một tiếng hét đau đớn vang lên.
Không chỉ là tiếng tên sửa điện—mà còn có cả tiếng hét của chị quản lý!
Nghe thấy vậy, 2703 lúc này đang ngồi bệt dưới đất bỗng bật dậy, nhanh chóng mở cửa chống trộm, giật lấy con dao trong tay tôi rồi lao thẳng ra ngoài!
Tôi vội vàng muốn cản lại nhưng không kịp nữa—cô ấy đã đứng chắn trước mặt chị quản lý, vung dao chém thẳng vào cổ tên sửa điện.
Bộ đồng phục xanh đậm của hắn đã ướt đẫm máu.
Cánh tay phải của hắn bị chị quản lý chém đứt, rơi xuống đất, từ vết chém phun máu xối xả.
Tay trái hắn vẫn siết chặt con dao găm, mũi dao đã đâm sâu vào bụng chị quản lý.
Có vẻ hắn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra, lơ ngơ buông tay, ngước lên sờ cổ mình.
Trên cổ hắn xuất hiện một vết cắt đỏ thẫm, hắn gào lên một tiếng, đầu ngửa ra sau rồi ngã vật xuống đất.
2703 không quan tâm đến hắn, quay người lại định xem vết thương của chị quản lý.
Nhưng cô ấy chỉ kịp xoay người nửa vòng—rồi cả cơ thể đột ngột tách làm hai, đổ rạp xuống đất.