Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn tôi, bị ném xuống sông.
Trong làn nước lạnh buốt và đục ngầu, tôi thấy họ ôm chặt em gái — đứa trẻ vừa thoát khỏi tay tử thần mà khóc nức nở.
Dòng nước tràn vào miệng mũi, ý thức tôi dần mơ hồ, chỉ còn một ý niệm cuối cùng.
Ồ, thì ra… mình đã bị bỏ rơi.
Tôi không chết.
Một người phụ nữ đã vớt tôi lên.
Lúc tôi tỉnh lại, bà ấy hỏi tôi là con nhà ai, ba mẹ ở đâu, vì sao lại rơi xuống sông.
Tôi lắc đầu: “Con không có ba mẹ nữa.”
Bà ôm tôi vào lòng, đau xót đến tột cùng.
“Từ nay, mẹ sẽ là mẹ của con.”
11
Mẹ nuôi tôi là người miền Nam.
Bà từng ra thủ đô làm việc một thời gian, sau này thấy miền Nam phát triển tốt, bà đưa tôi về quê bà.
Đó là một thành phố ven biển.
Khí hậu điển hình của vùng cận nhiệt đới gió mùa: mùa hè ẩm nóng, mùa đông ẩm lạnh.
Thu nhập của bà không cao, tôi không được đi mẫu giáo.
Hồi bé, tôi chơi bời suốt ngày với đủ loại bạn bè.
Là con của đồng nghiệp mẹ, là bọn trẻ trong khu, là cả những đứa trẻ tôi gặp trên đường.
Chỉ cần là trẻ con, đều phải chơi với tôi.
Tôi lớn lên rất vui vẻ ở thành phố miền Nam ấy.
Tiểu học, trung học rồi đến cấp ba.
Năm tốt nghiệp cấp ba, sau kỳ thi đại học, tôi háo hức cầm bảng điểm chạy về khoe với mẹ.
Bà vừa cười vừa ho ra máu.
Lúc ấy tôi mới biết, để tôi yên tâm học hành, mẹ đã giấu chuyện mình bị bệnh.
Kéo dài mãi… kéo đến giai đoạn cuối.
Thu nhập của bà ít ỏi, đối với một căn bệnh hiểm nghèo thì chẳng khác nào muối bỏ biển.
Bà không chọn điều trị mà giữ lại tiền cho tôi.
“Dư Dư còn trẻ lắm, đời mẹ may mắn nhất là được gặp con.”
Tôi không muốn nghe mấy lời như thế.
Nhưng số tiền trong tay đúng là không đủ cho bà phẫu thuật.
Tôi nhớ đến cha mẹ ruột của mình.
Dựa vào những ký ức rời rạc và gương mặt này, tôi lần ra được đứa em gái sống trong cưng chiều và ưu ái.
Tôi dẫn mẹ trở lại thủ đô.
Tôi bám riết lấy cha mẹ ruột, moi từ họ ra được một khoản kha khá.
Cũng vì mở miệng là đòi tiền nên họ vốn đã không có tình cảm gì với tôi, lại càng thêm chán ghét.
Mẹ khỏi bệnh cách đây một năm.
Ban đầu tôi chỉ định xem trò hay của em gái xong sẽ đưa mẹ rời đi.
Ai ngờ lại đột ngột có một “công việc” kiếm được 5 triệu/năm rơi trúng đầu.
Nếu bỏ lỡ, sau này tôi phải làm bao nhiêu việc mới kiếm được chừng ấy?
Chuyện thay cưới thì sớm muộn em gái tôi cũng phải quay về thôi.
Đợi nó về rồi, tôi sẽ ôm tiền đưa mẹ đi thật xa.
Ai mà ngờ được nó với Tạ Khuê lại liên thủ lừa tôi!
Một mình tôi không thể đi được mà bụng lại có thêm một đứa nhỏ.
Tạ Khuê càng không đời nào cho tôi rời đi.
Còn chuyện Tạ Khuê biết tôi từ khi nào… ai mà biết.
Trong dòng đời của tôi vốn dĩ không có anh ta.
Tôi ngước nhìn trời: “Thôi, đừng quan tâm anh biết em từ khi nào, chuyện đó không quan trọng.”
Tạ Khuê trầm giọng: “Rất quan trọng.”
Tôi ậm ừ: “Rồi rồi, quan trọng thì quan trọng.”
Tôi chẳng tò mò gì về chuyện đó.
Thứ tôi quan tâm là: “Lúc nãy anh nói thật không?”
Tạ Khuê rất kiên nhẫn: “Câu nào?”
Tôi hào hứng: “Câu ‘nếu sinh đứa bé ra, sẽ cho em 10 triệu’ ấy! Nếu em sinh thật, anh thật sự sẽ cho em chứ?”
Ánh mắt Tạ Khuê có phần phức tạp.
Tôi tự mình nói tiếp: “Vì anh chưa kết hôn nên sinh cũng được… ơ khoan, nghe kỳ vậy, chẳng lẽ em sinh con ra rồi bỏ lại cho anh nuôi à? Nghe như buôn người ấy.”
Tôi có thể phá thai, nhưng sinh ra rồi vứt lại thì không chấp nhận được.
Tôi nghĩ một hồi, nghĩ ra một phương án hoàn hảo: “Hay là… anh cưới em đi, thế thì tụi mình cùng nuôi con.”
Mẹ tôi thật ra cũng rất thích thủ đô.
Nếu không thích, năm xưa bà đã chẳng đến đây làm việc.
Thành phố này cơ sở hạ tầng tốt, phong cảnh đẹp, y tế lại hàng đầu.
Chỉ là chi phí sinh hoạt quá cao, sống ở đây tụi tôi không mua nổi nhà lớn, chất lượng sống sẽ bị kéo xuống.
Nếu Tạ Khuê cho tôi gấp đôi số tiền kia, tôi có thể mua nhà tốt hơn cho mẹ.
Sinh con cũng được, mà tôi cũng không phải cuốn gói đi nơi khác.
Hơn nữa…
Tôi cũng thích anh ấy.
Đúng là một mũi tên trúng nhiều đích.
Tôi chớp mắt nhìn anh: “Sao hả?”
Tạ Khuê sững lại.
Rất lâu không nói gì.
Tôi hơi mất hứng: “Không được à?”
Rõ ràng đề nghị của tôi rất hợp lý mà.
Tạ Khuê bóp nhẹ cằm tôi rồi cúi xuống hôn.
Bị anh hôn nhiều quá, tôi gần như có phản xạ có điều kiện rồi.
Tôi ôm cổ anh, điều chỉnh hơi thở, phối hợp với anh, cảm nhận anh.
Sau nụ hôn, giọng anh khàn khàn: “Lương Dư, em đang cầu hôn anh à?”
Ơ?
Ơ?
Đây… là cầu hôn á?
Tôi chỉ hỏi anh có muốn cưới tôi không mà?
Tôi ngơ ra: “Chắc vậy?”
Anh ôm chặt tôi: “Lần sau chuyện này để anh làm.”
Tôi: …
Ý là để anh cầu hôn ấy hả?
Một năm rồi, tôi vẫn nghĩ trong mắt anh, tôi là em gái tôi.
Tôi lẩm bẩm: “Thế chắc đời này tôi chẳng bao giờ được cưới chồng nữa rồi.”
Tạ Khuê híp mắt lại, quanh người tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Anh chậm rãi tháo đồng hồ: “Hử?”
“Tách”
Dây đồng hồ bung ra.
Tôi tim đập thình thịch, tai đỏ bừng: “Anh làm gì đấy! Không được thế! Em đang có bầu đấy!”
“Anh đâu nói gì sai. Là em cái gì cũng không chịu nói.”
Mỗi lần anh tháo đồng hồ… đều là dấu hiệu tôi lại sắp bị “bán mạng” một phen.
Cái đầu anh chỉ toàn mấy chuyện thế này!
Tôi cảm thấy anh chẳng yêu tôi gì hết, chỉ yêu cái thân xác này thôi. Huhuhu.
Tạ Khuê chẳng thèm nghe.
Anh quỳ gối lên ghế sau xe.
Dùng hành động chứng minh một điều.
Anh “mở miệng” rồi.
Tôi lấy tay che mặt: “Rất ghét anh!”
Không phải kiểu mở miệng như thế đâu mà!!
12
Em gái tôi bỏ ra nước ngoài là do Tạ Khuê sắp đặt.
Mục đích chính là để đường hoàng nhường hôn ước lại cho tôi.
Tôi nằm trong lòng Tạ Khuê, nhìn anh chuyển khoản 5 triệu cho em gái, ghen đến phát điên.