Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nhiễm sinh ra trong một gia đình khá giả ở thị trấn nhỏ, cha mẹ đều là giáo viên trung học, tính tình giản dị, ôn hòa, tôn trọng ý kiến con gái.
Tôi đưa cô ấy năm vạn, để cô ấy tự đi mua “tam kim.” (Nhẫn vàng, dây chuyền vàng, hoa tai vàng.)
Sau đó, cô ấy lại một mình chạy đến chợ vật liệu, công ty trang trí, siêu thị đồ gỗ, lo liệu từng chút cho căn nhà mới của chúng tôi.
Tiệc cưới tổ chức ở quê tôi.
Hạ Nhiễm quả thật rất khiến người ta nể phục.
Họ hàng bôi đầy mặt cha tôi một lớp dầu mỡ, lại dúi vào tay ông một cái cào, lớn tiếng trêu:
“Có ‘cào’ không?”
Hạ Nhiễm ngồi ngay ngắn, giả vờ không hiểu.
Mẹ tôi rất hài lòng:
“Con bé này thật hiểu chuyện! Nhìn con dâu nhà lão Vương kia mà xem, chẳng học hành gì, đụng tới chuyện này là giận dữ ngay.”
Tôi đưa mắt nhìn ngọn núi xanh đối diện.
Thầm nghĩ, nếu là Lăng Thiến Nhu, chưa chắc đã làm được như thế.
Kỳ lạ, lần này nhớ đến cô ấy, lòng tôi không còn nghẹn ngào nữa.
Dù sao, tôi đã nắm tay Hạ Nhiễm, an toàn vượt sông, đến bờ hạnh phúc.
Người hạnh phúc thường rộng lượng, khoan dung.
Huống chi, Lăng Thiến Nhu dù có kết hôn với Trần Minh Triết, chưa chắc đã có tiếng nói chung.
Có lẽ, cô ấy sớm đã hối hận rồi.
Sau khi làm xong tiệc cưới, tôi và Hạ Nhiễm trở lại thành phố.
Những ngày tân hôn thật ngọt ngào.
Tôi chưa bao giờ trải qua cuộc sống nào bình yên và hạnh phúc đến thế.
Chuyện vợ chồng tất nhiên khiến người ta quen rồi thành nghiện, nhưng niềm vui thực sự lại nằm ở những tháng ngày giản dị.
Hạ Nhiễm là người rất biết tận hưởng cuộc sống.
Cô ấy thường tự nhiên bật cười một mình.
Ban đầu, tôi thấy khó hiểu, liền hỏi cô ấy cười gì, sao lúc nào cũng vui vẻ như vậy.
Cô ấy ngạc nhiên đáp:
“Có chuyện gì khiến em không vui đâu chứ?”
Mùa mưa nồm ẩm ướt ở miền Nam, khăn tắm trong tủ lúc nào cũng được hong khô, xốp mềm.
Trên bàn ăn, luôn có một lọ hoa tươi rực rỡ.
Hồng nhung, đậu thơm, lưu ly… Hạ Nhiễm kiên nhẫn chỉ cho tôi từng loại, còn giải thích ý nghĩa của chúng.
Tôi thấy cô ấy nào là dưỡng hoa, nào là cắt cành, thay nước, thật rắc rối, bèn hỏi sao không mua hoa giả cho tiện.
Cô ấy ngừng tay, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu.
Rồi đáp rằng, chính vì khi hoa còn tươi thì mới đẹp nhưng sẽ chóng tàn, nên con người mới buộc phải trân trọng và chuyên tâm ngắm nhìn khi nó còn rực rỡ.
Hoa giả thì rẻ tiền, bền bỉ, ngày nào cũng ở đó, thì sớm muộn gì người ta cũng sẽ coi như nó vô hình.
Cô ấy bước lại gần, chọc ngón tay vào mũi tôi, nửa trách nửa cười:
“Tô Húc, anh đừng vì em đối xử với anh quá tốt mà nghĩ em sẽ mãi không rời đi, để rồi chẳng còn nhìn thấy em nữa đấy.”
Sao có thể chứ?
Tôi khẽ cắn nhẹ lấy ngón tay bé nhỏ của cô ấy.
Tôi không tin mình sẽ trở thành kẻ bạc bẽo, vô ơn đến thế.
Sau khi kết hôn, tôi lại phải đi công tác.
Trước đây toàn qua loa gói mấy bộ quần áo rồi đi, nhưng lần này, Hạ Nhiễm mua cho tôi túi sắp xếp hành lý riêng.
Cô ấy gấp quần áo gọn ghẽ, chuẩn bị đủ tất vớ, đồ lót, đầu sạc máy cạo râu, chuẩn bị cả chỉ nha khoa, thuốc giảm đau (vì tôi hay mất ngủ, đau đầu do làm việc quá sức), khăn tắm nhỏ, thứ gì cũng chu đáo.
Đến khách sạn, mở túi đồ dùng ra, tôi soi gương, bất giác mỉm cười ngây ngẩn.
Hôm về thì gặp mưa to, máy bay phải hạ cánh xuống một sân bay khác, cửa cabin không mở, chỉ chờ bay lại.
Trong khoang ngột ngạt, hành khách ai nấy đều sốt ruột.
Tôi lật xem từng tấm hình của vợ trong điện thoại, lòng lại vô cùng bình thản — tôi biết mình nhất định sẽ trở về nhà, dù muộn đến đâu, vì có cô ấy đang chờ.
Rạng sáng hai giờ, trước cửa nhà.
Tôi còn chưa kịp mở khóa điện tử, thì cánh cửa đã bật ra.
Hạ Nhiễm mặc đồ ngủ, đi dép lê, như một chú thỏ nhỏ nhào vào lòng tôi, cười rạng rỡ:
“Anh về rồi!”
Mọi mệt nhọc, phong trần, phút chốc tan biến.
Phải rồi, Hạ Nhiễm nấu ăn cũng rất ngon.
Có lần tôi nhắc tới một món ăn quê hương.
Cô ấy gọi điện về nhà, từ giọng quê khó hiểu, rời rạc của mẹ tôi, chắt lọc từng chút thông tin.
Xuống bếp nấu, liền ra hương vị tám, chín phần.
Dù cô ấy bỏ quá nhiều hạt tiêu, bản thân không ăn được, nhưng vẫn chống cằm, lặng lẽ nhìn tôi thưởng thức.
Tôi cũng thích nhìn cô ấy ăn cơm.
Cô ấy ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, ngoại trừ không thể ăn quá cay, còn lại đều ăn sạch sẽ, không bao giờ để thừa, ngay cả một hạt cơm cũng không.
Hỏi cô ấy lý do, cô ấy nói từ nhỏ từng xem phim tài liệu về nạn đói ở châu Phi, từ đó về sau chẳng bao giờ dám bỏ thừa cơm.
Ôi, trên đời này sao lại có người con gái kỳ diệu đến thế.
Hạ Nhiễm cũng rất xinh đẹp, nhưng lại chẳng mấy khi chụp ảnh.
Một lần, tôi tình cờ phát hiện tấm ảnh nghệ thuật cô ấy chụp cùng bạn thời đại học.
Như nhặt được báu vật, tôi in ra, lồng vào khung, mang đặt ở bàn làm việc.
Đồng nghiệp vây quanh ngắm nhìn, ai nấy đều trầm trồ.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy mình quay trở lại thành đứa trẻ năm xưa, tay trắng chẳng có gì, mà Hạ Nhiễm tuyệt đẹp chính là tấm huân chương sáng rực trước n.g.ự.c tôi.
Chúng tôi đã kết hôn được năm năm.
Năm nay tôi ba mươi lăm tuổi.
Lương năm đã tăng lên ba trăm vạn.
Tiền không phải tự nhiên mà có, tôi đi công tác ngày càng nhiều, công việc gần như chiếm trọn toàn bộ sức lực.
Vài hôm trước, nghe tin Lăng Thiến Nhu ly hôn.
Ban ngày tôi chẳng thấy gì, nhưng đêm đến lại mơ.
Mơ thấy năm ấy, cô ấy nhìn tôi nói:
“Tôi cũng từng đọc cuốn sách này. Rất hay.”
Hạ Nhiễm chưa từng thích đọc sách.
Ngoài mấy quyển mang theo lúc kết hôn, sau này tôi chẳng bao giờ thấy cô ấy mua thêm một cuốn nào.
Cô ấy xem phim truyền hình, xem điện ảnh, nghe nhạc — nói chung là cái gì thuộc về văn hóa phổ thông thì cô ấy tiếp nhận chút ít.