Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tiết Xuân Phân năm ấy, ta cùng muội muội vào cung tu học thì bắt gặp cảnh chất tử Tiên Ty – Kỳ Việt bị ức hiếp.
Hắn đứng thẳng lưng, cắn chặt đôi môi đến rách nát cũng nhất quyết không quỳ xuống trước các hoàng tử.
Lục hoàng tử là kẻ ngang ngược nhất trong đám, một cước đá hắn xuống hố sâu đã đào sẵn làm cho thân hình hắn lập tức thấp đi một đoạn. Hắn ta cười cợt kéo mở đai lưng định làm nhục Kỳ Việt.
Tất cả giống hệt như kiếp trước.
Về sau, Kỳ Việt – kẻ từng bị sỉ nhục – dẫn mười vạn thiết kỵ Tiên Ty, san bằng kinh đô Đại Tấn. Lục hoàng tử bị hắn róc thành từng mảnh, treo lên trước cổng thành.
Ta là thê tử của Kỳ Việt, cũng là hoàng hậu của triều đại mới. Đứa con của chúng ta vốn dĩ sẽ trở thành thái tử được trọng vọng nhất.
Mà hiện tại, ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn đang bị bức hiếp.
Nhưng muội muội ta lại lao nhanh qua hành lang chắn trước mặt Kỳ Việt, lớn tiếng quát:
“Không được ức hiếp hắn!”
Lông mày ta khẽ nhíu lại, ánh mắt dò xét hướng về nàng.
Ánh mắt giao nhau, ta chợt bừng tỉnh. Hóa ra, người trọng sinh không chỉ có mỗi mình ta.
Kiếp trước, ta đọc nhiều thi thư, là nữ tử tài danh vang vọng trong triều, căm ghét chuyện kẻ mạnh hiếp kẻ yếu. Khi đó phụ thân ta đang ở thời kỳ đắc thế, đến cả hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần, vậy nên ta ra mặt giúp Kỳ Việt tranh luận với các hoàng tử, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Kể từ ấy, Kỳ Việt mỗi ngày đều bám riết lấy ta với danh nghĩa cảm tạ, khiến ta bỏ lỡ cơ hội tiến cung tuyển tú.
Người thay thế ta là muội muội. Nàng thuận lợi nhập cung và chẳng bao lâu sau đã trở thành quý phi.
Sau đó phụ thân ta bị hãm hại mà chết. Muội muội bị hoàng đế lột trần, đặt lên ngọc án cho quần thần mặc sức giễu cợt. Còn ta lúc đó đã bị Kỳ Việt mang về Tiên Ty.
Hoàng đế ngày ngày giết một nữ quyến trong phủ tướng quân. Nếu muội muội có thể khiến hắn vui vẻ thì có lẽ nàng sẽ giữ được mạng thêm một ngày.
Cách làm hoàng đế vui thì có nhiều nhưng đều cực kỳ biến thái.
Từ lâu, hắn ta đã hận thấu xương phụ thân ta, người nắm giữ binh quyền lấn át thiên tử. Hắn ta cũng hận cả muội muội ta.
Khi muội muội bị tra tấn đến mức không còn hình dạng con người nữa thì thành đã vỡ.
Hiện tại, Kỳ Việt đang kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt.
Tính cách của muội muội khác ta. Tuy là thứ nữ, nhưng nàng không bị ràng buộc bởi gia tộc, sống vô lo vô nghĩ, rạng rỡ và chân thành, dung nhan thanh nhã như ngọc lan nở rộ. Ngày thường nàng lanh lợi sắc sảo, lại có danh vọng không nhỏ trong cung học.
Nàng dứt khoát kéo Kỳ Việt từ trong hố sâu ra, lạnh lùng trách mắng Lục hoàng tử:
“Lục hoàng tử, ngươi lại là kẻ ỷ thế hiếp người như vậy sao!”
Mặt Lục hoàng tử lúc đỏ lúc trắng, vừa muốn phát tác lại bị khí thế của muội muội ta dọa sững sờ. Những hoàng tử khác cũng cảm thấy không còn thú vị, đúng lúc phu tử truyền lời triệu tập giảng dạy, bọn họ bèn tản đi như chim muông bị kinh động.
Ta nhìn cảnh ấy mà không nhịn được bật cười.
Chỉ thấy Kỳ Việt chậm rãi quay đầu, ánh sáng đầu xuân chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, để lại một bóng tối huyền diệu mà rực rỡ.
Hắn lặng lẽ nắm lấy tay muội muội, hàng mi đen như cánh quạ che đi ánh mắt sâu thẳm tựa nước hồ thu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Ta biết nàng.”
Lưng hắn vẫn thẳng tắp, đôi mắt mang vẻ kiên nghị chất phác, bộ y phục cũ kỹ cùng những trang sức mộc mạc hoàn toàn không phù hợp với sự xa hoa mục nát của hoàng thành này.
“Nàng là Liên Uyển Thanh.”
Kiếp trước, hắn cũng gọi chính xác tên ta như vậy. Chỉ là kiếp này, người hắn gọi lại là muội muội ta.
Chất tử vốn không được phép bước vào cung học, thế nhưng trong lúc ta không hề hay biết, Kỳ Việt với tâm tư sâu kín đã sớm âm thầm điều tra rõ từng học sinh có xuất thân hiển hách trong cung học.
Hắn bám lấy lòng nhân hậu của ta, như kẻ rơi xuống giếng níu chặt lấy sợi dây dẫn lối tới ánh sáng. Hắn dùng lời đường mật cùng sự giả dối để mê hoặc ta, đổi lấy sự tin tưởng của ta.
Sau cùng, phụ thân ta chết oan, muội muội chịu khinh nhục.
Hắn từng hứa rằng khi công phá hoàng thành, hắn sẽ cứu những người còn lại của phủ tướng quân.
Thế nhưng đến lúc đăng cơ xưng đế, hắn lại ôm đứa con của chúng ta, lạnh lùng nói rằng:
“Ngươi là nỗi sỉ nhục của ta.”
Một kẻ như hắn, nếu muội muội muốn vậy thì cứ lấy đi.
2
Đêm đầu tiên quen biết Kỳ Việt, muội muội đã không về suốt cả đêm.
Phụ thân nói với ta, năm nay tuyển tú được đẩy lên sớm, ba ngày sau liền phải nhập cung.
Xem ra là ta không thể tránh khỏi số mệnh này rồi.
Đời trước muội muội gả cho Hoàng đế, vậy đời này ta sẽ thay nàng mà gả vào.
Ngày tiến cung, ta tỉ mỉ chọn một bộ y phục màu lam hồ thủy.
Nghe nói Hoàng đế yêu thích nhất màu này.
Hoàng đế ngồi ngay chính điện, mày rậm hình chữ bát, mặt mày dâm tà.
Bên trái là Thái hậu trang nghiêm quý phái, bên phải lại là một thiếu niên có đôi mắt trong veo, dung mạo tuấn mỹ đến lạ thường, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, như thể hồn phách đã thất lạc.
Ta thoáng ngước nhìn hoa văn mây trên xiêm y của y, thì ra đây chính là vị thái tử ngốc bị nuôi nhốt trong thâm cung bao năm qua.
Y sao lại có mặt ở đây?
Thái tử ngốc này nổi danh thiên hạ, từ khi sinh ra đã không biết khóc hay cười, sau này lại không thể nói chuyện, đến tuổi cài trâm vẫn chưa từng mở miệng nói một lời.
Trong lời của Thái hậu lộ ra ý định, lần tuyển tú này cũng muốn vì Thái tử mà nạp một vị trắc phi.
New 2