Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một âm thanh lạ từ điện phía sau vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Trong điện còn có người khác!
Ta lập tức lao về phía sau kiểm tra, Kỳ Việt theo sát ngay phía sau.
Điện sau chỉ có một tấm bình phong.
Dưới ánh đèn lờ mờ, phía sau tấm bình phong thấp thoáng bóng dáng gầy yếu của một thiếu niên.
Ta siết chặt cây trâm ngọc trong tay, tiến đến gần hơn.
Chỉ thấy tiểu thái tử vận áo trong màu tím đang quỳ rạp trên mặt đất.
Gương mặt tuấn tú xanh xao phủ một tầng đỏ ửng khác thường.
Trước mặt y, mai rùa vương vãi khắp nơi.
Còn trong tay y, chính là ngọc tỷ truyền quốc.
5
Khoảnh khắc ấy trong đầu ta thoáng qua hàng trăm ý niệm, bàn tay nắm chặt ngọc trâm, siết chặt lại rồi lại thả lỏng.
Nhưng vẫn là Kỳ Việt ngăn cản ta.
“Hắn không thể chết.”
“Thiên mệnh của nhà Tấn, chính là ở trên người hắn.”
Ở thời đại này, người dân vẫn còn tin vào thần quyền, tin rằng hoàng đế là bậc chân mệnh thiên tử được trời cao lựa chọn.
Vị tiểu thái tử kia rõ ràng là một kẻ ngốc nghếch, nhưng truyền thuyết kể rằng vào ngày y ra đời, dị tượng xuất hiện khắp trời, lại có tiên nhân giáng thế, phán rằng y chính là thiên mệnh của triều Tấn.
Nhờ thế mà y mới có thể được Hoàng đế cưng chiều, vững vàng ngồi ở vị trí Thái tử, dù rằng từ nhỏ đến lớn, y chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Ta vốn không tin những lời này nhưng thiên hạ đều tin, đến cả kẻ tự xưng hùng bá thiên hạ như Kỳ Việt cũng tin.
Kiếp trước hắn đã cướp đoạt giang sơn lên ngôi hoàng đế, nhưng lại không thể ngủ yên, ngày ngày bí mật truy tìm tung tích của Thái tử triều trước.
Và khi ta bị hắn ép uống rượu độc, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết đó, ta cũng có một ý nghĩ điên rồ.
Có khi nào, vị thiên mệnh kia sẽ xuất hiện lấy mạng chó của hắn hay không?
Ta chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận quan sát y.
“Ngươi… có thể nhìn thấy ta không?”
Đôi mắt y trong veo phản chiếu ánh sáng, mơ hồ nhuộm một tầng tử sắc nhàn nhạt.
Ánh mắt vô hồn ấy lại như bị ánh sáng dẫn lối, rơi xuống người ta.
Rồi y khẽ nghiêng người về phía trước nắm lấy cánh tay ta.
Bàn tay y lạnh buốt.
Y trao ngọc tỷ cho ta.
Ta sững sờ.
Kỳ Việt cũng hóa đá.
Ta còn đang nghĩ cách làm sao để lừa y, vậy mà y lại chủ động dâng lên bằng hai tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thái tử cúi người nhặt lên một miếng mai rùa, cắt sâu vào cánh tay mình, máu tươi trào ra như suối.
Muội muội là người phản ứng đầu tiên, nàng lập tức hét lớn.
“A tỷ, Thái tử bị ám sát! Mau trốn đi!”
Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê, liếc mắt nhìn Kỳ Việt, nắm chặt cánh tay hắn rồi dùng dao rạch một đường trên tay mình.
Ngay sau đó, ta nhào tới ôm chặt Thái tử, hướng về phía cung điện bên ngoài hét lên.
“Có thích khách! Hoàng thượng bị ám sát! Thái tử trúng thương! Người đâu! Mau tới!”
Bước chân ta loạng choạng, thân thể đẫm máu, một tay cầm ngọc trâm giơ lên trước mặt, cánh tay còn lại vẫn gắt gao che chở Thái tử phía sau.
Thái tử mờ mịt bối rối, đôi mắt đỏ sẫm như sắp nhỏ ra huyết lệ.
Lúc Lăng Phong thống lĩnh Cấm quân dẫn binh xông vào, hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Ta liếc mắt ra hiệu cho hắn.
Hắn lập tức hiểu ý.
“Hoàng thượng gặp thích khách! Phong tỏa toàn thành!”
Thanh loan đao mà Kỳ Việt đánh rơi dưới đất lóe lên hàn quang, hoa văn chạm khắc tinh xảo, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đồ vật từ dị quốc.
Lăng Phong liếc mắt nhìn Thái tử, ánh mắt khó lường, chậm rãi cất giọng lạnh lẽo.
“Thích khách chính là… con tin Tiên Ty?”
6
Khi Lăng Phong hộ tống ta và Tiểu Thái Tử đến Thừa Càn Điện thì bầu trời đột nhiên bắt đầu rơi tuyết.
Những nụ hoa đào trên cành run rẩy, vừa mới hé nở đã vội co lại. Tin tức hoàng đế bị hành thích vừa truyền ra, toàn bộ hoàng thành lập tức chìm trong thê lương lạnh lẽo.
Mùa xuân lạnh thế này, kiếp trước khi ta chết cũng đã từng trải qua.
Nhưng đời này ta sẽ không ngồi chờ chết nữa.
Lăng Phong lấy danh nghĩa truy bắt thích khách, đầu tiên khống chế hoàn toàn hoàng thành. Các thế lực giao tranh giằng co, ta phải mượn quyền thế của phụ thân để dìm bọn họ xuống đáy biển, tuyệt đối không để họ có cơ hội ngoi lên.
Ta tính toán thời gian muội muội và Kỳ Việt rời khỏi thành.
Tiểu Thái Tử ngoan ngoãn để ta băng bó vết thương, dường như không hề hay biết nguy hiểm ngay trước mắt.
Bọn lão thần cố chấp cùng đám ngôn quan phiền phức đang ra sức gõ cửa cung, lớn tiếng gào thét những lời như “quốc bản” (gốc rễ quốc gia). Nhưng triều đại thay đổi chẳng khác nào lũ kền kền trông thấy xác thối, điên cuồng tranh đoạt lợi ích mà thôi.
Hoàng hậu không thể ngồi yên được nữa.
Lăng Phong nói nàng ta đã dẫn người tiến về Thừa Càn Điện.
Ta cẩn thận băng bó vết thương cho Tiểu Thái Tử, còn buộc thêm một chiếc nơ bướm thật đẹp. Chậm rãi nói:
“Quân quyền của phụ thân hiện tại thực chất nằm trong tay ta. Ngươi thuận theo ta, ta có thể bảo đảm ngươi vững vàng trên đế vị.”
Y khựng lại một chút, đầu ngón tay nóng bỏng đến kinh người.
Trong lòng bàn tay ta, y viết xuống hai chữ:
“Được.”
Thậm chí, đáp ứng còn có phần quá mức vội vàng.
Ta ngờ rằng y vẫn luôn giả ngây giả dại, bèn làm bộ nghiêm nghị cất giọng lạnh lùng:
“Hoàng đế chết ra sao, ngươi tất phải rõ ràng… Nếu chỉ là giả ý thuận tòng, ngay lúc này ta có thể lấy mạng ngươi.”
Y chẳng chút sợ hãi, trái lại còn nhếch môi cười nhạt. Trong khoảnh khắc đó, ánh vàng lộng lẫy của ngàn vạn ngọn nến trong điện đều trở nên ảm đạm.
Ngay khi ấy, hoàng hậu xông vào điện.
New 2