Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày chia tay, tôi chờ cả đêm trong ký túc xá của anh ấy.
Thế nhưng thứ tôi thấy lại là anh dắt tay một cô gái mặc váy hoa nhỏ, đứng ở cửa ôm nhau tạm biệt.
Thì ra, “cậu bé của tôi” đã yêu người khác rồi.
Tôi không do dự, xoay người bỏ đi.
Mãi đến ngày đính hôn, tôi mới biết, thì ra anh đã bày ra một ván cờ rất lớn… chỉ để “lừa” tôi.
1
Chúng tôi quen nhau ở con hẻm nhỏ phía sau dãy phòng học cấp ba.
Khi đó tôi đang hẹn hò với bạn trai, còn anh thì dẫn theo một đám người đến để đánh bạn trai tôi – một nam sinh ngổ ngáo thứ thiệt.
Anh đứng chắn trước mặt chúng tôi, khí thế hừng hực:
“Cô tránh xa ra chút, kẻo nắm đấm không có mắt.”
Tôi không nhúc nhích, và ngay lúc bọn họ định ra tay, tôi bất ngờ lao tới, ôm chặt bạn trai từ phía sau.
Rất nhiều cú đấm rơi xuống người tôi – tôi biết, trong đó có cả cú đấm của anh.
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt, anh đánh tôi.
2
Lần gặp thứ hai là ở cổng sau trường.
Tan học ra, anh bất ngờ gọi tôi lại:
“Này, Lộc Yên.”
Anh ngồi trên nửa bức tường gãy, balo đeo hờ hững trước ngực.
“Bạn trai cô đâu rồi?” – anh hỏi.
“Chia tay rồi.” Tôi không nói dối.
Sau chuyện lần đó, bạn trai học giỏi cận 6 độ của tôi nói tôi đã khiến cậu ta mất đi khí phách đàn ông, rồi chia tay.
Tôi nghĩ mình đang bảo vệ cậu ấy, nhưng trong mắt cậu ấy, đó lại là sự sỉ nhục.
“Ờ, chia tay rồi thì tốt.”
“Nếu anh muốn tìm cậu ấy, cứ tới phòng tự học.”
“Tôi không tìm cậu ta. Tôi tìm cô.”
“Tìm tôi làm gì?”
Anh nhảy phắt xuống khỏi bức tường, dụi mũi, cười híp mắt hỏi:
“Cô thấy tôi thế nào?”
“Hả?”
Anh bỗng nghiêm túc hẳn lên:
“Tôi tên Từ Lượng. Tôi rất nghiêm túc muốn theo đuổi cô.”
3
Về sau, sau tầm bốn tháng yêu nhau, tôi gặng hỏi mãi, anh mới chịu nói lý do thích tôi.
Anh bảo tôi là người “nghĩa khí can trời”…
“Là kiểu con gái có đạn bay đến cũng sẵn sàng chắn giùm người ta một phát ấy.”
Anh quay sang hỏi tôi thích anh ở điểm nào, nhưng lúc đó tôi đang nghẹn họng vì một bụng tức, máu nóng nghẹn cả cổ, nên chẳng buồn trả lời.
Từ sau lần đó, anh không bao giờ hỏi lại câu ấy nữa.
Còn tôi… cũng không ít lần tự hỏi:
Rốt cuộc tôi thích anh ở điểm nào?
Nhưng tôi chẳng thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Có lẽ, người không thể lý giải vì sao mình thích đối phương, mới chính là người yêu không cần lý do, yêu đến bất chấp.
Tôi và Từ Lượng từng là “cặp đôi mẫu mực” của thời cấp ba.
Nghe nói sau khi tụi tôi tốt nghiệp, thầy giám thị vẫn thường lấy tụi tôi làm ví dụ tích cực để “cảm hóa” đám học sinh đang yêu sớm mà học hành chểnh mảng.
Nói một cách công bằng, cả hai chúng tôi đều đã rất nỗ lực để trở thành phiên bản tốt đẹp hơn vì nhau.
Trước khi gặp Từ Lượng, tôi là một cô gái chẳng mấy tự tin, luôn dùng cách lấy lòng người khác để cầu mong được yêu thương.
Nhưng anh đã nói với tôi:
“Chỉ cần em cứ là chính mình, em sẽ khiến cả đám người mê mệt.”
Anh từng vênh váo khoe:
“Từ năm lớp 10, ông đây đã nhận được cả ký thư tình rồi, nhưng cuối cùng vẫn ‘cắm đầu’ vào tay em đấy thôi!”
Còn trước khi quen tôi, Từ Lượng giống như một kẻ lang bạt cô độc, chưa từng nghĩ mình sẽ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời ai khác.
Thế mà, anh đã đặt tôi vào tương lai của mình.
Anh trở nên nghiêm túc, chăm chỉ, có mục tiêu rõ ràng.
Từ một “học sinh cá biệt” khiến thầy cô đau đầu, biến thành người chưa từng đi học trễ hay về sớm dù chỉ một lần.
Tụi tôi gần như dính lấy nhau – cùng đi học, cùng tan học, cùng rong ruổi khắp các ngóc ngách của thị trấn trong kỳ nghỉ.
Anh sẽ dẫn tôi đến quán ăn mà anh thích nhất, dạy tôi cách phân biệt đâu là mì bò cay chính gốc.
Anh sẽ đến rạp trước nửa tiếng chỉ để xếp hàng mua cho tôi ly trà sữa nóng.
Anh đặt ảnh tôi làm hình nền điện thoại, bỏ cả vào ví.
Anh để tất cả người thân bạn bè biết rằng tôi là ai.
Anh dùng giọng điệu của một người anh trai để nghiêm nghị bắt tôi phải đi ngủ sớm.
Nhưng rồi khi gọi điện lúc nửa đêm, anh lại dùng giọng trẻ con để nũng nịu:
“Anh nhớ em chết đi được.”
Ở cái tuổi ấy, anh đã dùng tất cả mọi cách mình biết để cho tôi một cảm giác an toàn trọn vẹn nhất.
Tết năm lớp 12, vào đúng đêm Giao Thừa, anh bất ngờ nhắn tin bảo tôi xuống lầu.
Anh đứng chờ dưới chung cư, chạy lại ôm chầm lấy tôi thật chặt.
Chưa kịp để tôi hỏi han gì, anh đã đưa tay bịt mắt tôi, đếm ngược từ 5 đến 1… rồi buông ra.
Cả quảng trường phía đối diện bừng sáng rực rỡ bởi màn pháo hoa rực rỡ nhất trong năm.
Ánh sáng chói lòa ấy phản chiếu lên gương mặt còn non trẻ của tụi tôi.
Đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.
Dưới những chùm pháo hoa rực rỡ, tụi tôi đã cùng nhau ước nguyện, cùng nhau hứa sẽ can đảm theo đuổi ước mơ, cùng nhau đăng ký vào ngành học mà cả hai yêu thích.
Anh từng nói muốn trở thành một cảnh sát, được xông pha tuyến đầu, trừ gian diệt bạo.
“Cậu làm được mà, Tiểu Lộc – nhà văn tương lai.”
“Cậu cũng vậy, lão Từ – cảnh sát tương lai.”
“Cậu nói xem, có phải tụi mình sinh ra là để dành cho nhau không?”
“Đúng thế, đến chính tớ còn thấy ghen tị với tụi mình nữa kìa.”
Tối hôm đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau.
Dưới ánh pháo hoa rực rỡ mà ngắn ngủi.
4
Kỳ thi đại học của cả hai đều diễn ra suôn sẻ.
Anh đỗ vào một trường cảnh sát hệ đại học loại hai, còn tôi vào khoa Ngữ Văn của một trường top đầu, cùng trong thành phố thủ phủ này.
Ngày nhập học đầu tiên, tụi tôi đã “ném” nửa tháng tiền sinh hoạt vào một bữa ăn buffet thả ga ở nhà hàng tự chọn nổi tiếng nhất thành phố.
Đến chiều tối, cả hai lết ra khỏi nhà hàng, bám tường mà đi, từ xa nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang lặn xuống, cảm giác như… cuộc sống trong mơ sắp bắt đầu rồi.
Mà đúng thật, những năm đầu đó đẹp vô cùng.
Trường của chúng tôi không cách nhau xa, tuần nào cũng có thể gặp mặt.
Ngoài thời gian học hành, toàn bộ phần còn lại trong cuộc sống đều dành để ở bên nhau.
Giống như hai sinh vật nguyên thủy sống cộng sinh, tụi tôi hiểu từng hơi thở của nhau, xem đối phương là nguồn dưỡng khí để mình tồn tại.
Tôi biết ẩn sau sự lạc quan hài hước của anh là cả một nỗi lo lắng bất an.
Còn anh cũng hiểu rõ sự yếu đuối bên trong vẻ ngoài cứng đầu của tôi.
Tôi luôn kịp thời xoa dịu anh trước khi anh bùng nổ.
Còn anh thì luôn kịp nói xin lỗi trước khi tôi kịp giận.
Trong khoảng thời gian tự do và lãng mạn đó, chúng tôi đã cùng nhau khám phá mọi khía cạnh của một mối quan hệ thân mật.
Tất nhiên, bao gồm cả chuyện chăn gối.
Thật lòng mà nói, Từ Lượng không giỏi chuyện đó, thậm chí có một vài khiếm khuyết.
Cũng chính vì lý do này mà sau hơn ba năm yêu nhau, anh mới dè dặt nhắc đến việc ấy – ít nhiều trong lòng vẫn có áp lực.
Tối hôm đó, chúng tôi đã thử rất nhiều lần, thử đủ mọi cách có thể nghĩ ra, nhưng đều không thành.
Cuối cùng, anh đầm đìa mồ hôi, nằm sấp trên người tôi, không chịu để tôi nhìn thấy mặt, thì thào: “Xin lỗi em…”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng anh.
Anh lại cẩn trọng hỏi:
“Có phải… em hối hận rồi không?”
Khoảnh khắc ấy tim tôi siết chặt, sống mũi cay xè.
Tôi ôm anh thật chặt, rồi cắn mạnh lên vai anh một cái.
Tôi không nỡ thấy anh dè dặt như vậy. Làm sao tôi có thể để anh phải nói ra những lời như thế chứ?
So với anh, thì những khoái cảm tầm thường ngoài đời kia… có là gì đâu?
Tôi không phải người dễ cảm thấy thỏa mãn, nhưng chỉ riêng mình anh, đã đủ để lấp đầy hết mọi thiếu hụt trong tôi rồi.
“Tớ yêu cậu.”
Lúc ấy, tôi khẽ khàng nói với anh như thế.
Không biết anh có nghe thấy không.
5
Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng nghe Từ Lượng nói ra ba chữ “anh yêu em”.
Anh luôn dùng đủ mọi cách tinh tế khác để thể hiện, nhưng cho dù tôi đã gợi ý rất nhiều lần, anh vẫn không chịu nói ra.
Thôi thì… tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Vì thứ tôi muốn, vốn không phải là vài lời tỏ tình chớp nhoáng, mà là cả một đời dài gắn bó.
Rằm tháng Giêng năm ba đại học, trường vừa khai giảng, chúng tôi đi ăn lẩu tôm mừng lễ ở một quán nhỏ.
Hôm đó không có gì đặc biệt.