Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
95.
Tình trạng yêu đương của tôi với sếp cơ bản là như thế này:
Tại công ty:
“Hứa trợ lý, em mọc đầu để cao thêm thôi à? Lỗi ngớ ngẩn thế mà cũng mắc , em chưa học hết cấp một đúng không?”
” Thưa sếp, em sai .”
Tan làm:
“Thẩm Hoài An, anh nấu canh mà bỏ nhiều muối thế, anh muốn làm em mặn ch.ết ? Anh có nếm thử không? Lưỡi anh mọc để trang trí thôi à?”
“Anh sai , em yêu.”
96.
Bình thường, sau khi mắng tôi ở công ty, tan làm sếp sẽ tìm cách dỗ tôi.
Có khi tặng hoa, có khi là một hộp sô-cô-la nhập khẩu, khoa trương hơn.
Từ túi hiệu, mỹ phẩm cao cấp, đến chìa khóa xe, cuối cùng là giấy tờ …
Tôi cười méo xệch: “Sếp, anh định tặng hết tài sản của anh em luôn ?”
Sếp kiêu ngạo : “Em anh có ngần này thôi à? Em xem thường anh quá .”
Cảm ơn, tôi thực sự bị sự khoe khoang của sếp làm nghẹn lời.
97.
Ngoài đồ ăn , tôi thường không nhận quà quá đắt tiền.
Tôi cũng đáp lễ trong khả năng của mình, thường làm bánh, kẹo hoặc các đồ thủ công tặng sếp.
Có lần, tôi làm cả một bức tranh ghép hình sếp.
Sếp đều nhận hết, còn trưng bày trong phòng làm việc.
Sếp : “Những món quà ngây ngô đáng yêu thế này sau này nhất định là độc bản, giữ gìn thật tốt.”
Tôi: “…”
98.
Vì tôi hết lần này đến lần khác từ chối quà của sếp, anh ấy giận .
“Hứa Đa, có em không muốn cùng anh ‘thế này thế kia’ không?”
Tôi linh tinh, đỏ mặt tía tai sếp: “Thế này thế kia là gì? Sếp, anh thật không đứng đắn.”
Sếp thêm ấm ức: “Em anh là loại gì chứ? Anh đang là em hoàn toàn không coi anh là bạn trai nghiêm túc đúng không?”
Tôi bật cười: “ thế? Sếp không đứng đắn thật à?”
99.
Một nọ, sếp nghiêm túc bảo tôi: “Hôm nay trai anh sẽ đến công ty.”
Tôi chuẩn bị “đánh bài chuồn” ngay lập tức.
Nhưng tiếng hét oang oang của đã vang lên: “Cô không xinh đẹp , vừa thấy cô đã chạy , đáng sợ vậy à?”
Đồng nghiệp ngơ ngác.
Cô là đang gọi ai thế?
chạy đến chỗ tôi, nắm tay tôi, tự tin tuyên : “Anh chị , hôm nay xin trịnh trọng giới thiệu, đây là dì Hứa Đa, chính là tương lai của .”
Khoan đã…
họ là “anh chị,” còn tôi là “dì”?
, rõ ràng tôi xem nào!
Đồng nghiệp đồng loạt tôi.
Tôi xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống:
“Mọi bình tĩnh, thật , có gì từ từ , tôi có thể giải thích mà…haha”
100.
Đến khi vào văn phòng của sếp, tôi như thư sinh bị hồ ly tinh hút cạn sinh khí.
Sếp quan tâm hỏi tôi: “Không chứ?”
Tôi lườm hai cậu một cái, bụng không cần dùng não cũng biết là cậu hai phối hợp diễn kịch.
Tôi hừ một tiếng: “Không , là mời đồng nghiệp ăn một bữa thịnh soạn để chuộc lỗi giấu giếm thôi.”
Sếp vui vẻ : “Quẹt thẻ của anh đi.”
ngẩng đầu Sếp: “Cậu , giờ cậu đã giao tiền quản ?”
gọi “” làm tôi đỏ bừng cả mặt.
Sếp xoa đầu nó: “Đúng vậy, cậu để quản tiền.”
101.
Quốc khánh, tôi sếp đăng ký .
Cầm giấy chứng nhận trên tay, tôi vẫn không dám tin.
Tôi ?
còn là với sếp?
Tôi sếp, anh ấy rất điềm tĩnh.
Tôi có chút khó chịu.
Tối đó, tôi tắm , sếp đã nằm sẵn trên giường.
Thấy tôi bước , anh vỗ vỗ giường, khuôn mặt háo hức: “Vợ , chờ em thôi.”
Tôi: “…”
102.
Trước đây, tôi cuộc sống sau khi lấy chồng hào môn sẽ như thế này:
, không được đi làm, mỗi ở chịu sự soi mói của chồng cả họ chồng, bên ngoài rực rỡ háo nhoáng là thế nhưng khi một mình thì không , cố tỏ là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng…
Nhưng thực tế…
“Hôm nay là một làm cô gái của Lưu Canh Hồng.”
“ dâu , nhảy chậm , theo không kịp!” chồng đứng bên cạnh không chịu thua kém.
Vận động , tắm rửa , tôi chồng nằm dài trên sofa.
chồng: “Haiz, thèm tôm ghê.”
“ cũng vậy.”
Hai nhau, chồng chốt hạ: “Đi, nhân lúc chồng chồng không có , ta đi ăn uống thỏa thích đi.”
“Đi đi đi.”
Tối đó, sếp chồng đến quán nhậu mỗi ôm một bà vợ say bí tỉ về .
103.
Sau khi , ngoài việc có làm ấm giường chuyển đến ngôi rộng rãi hơn, cuộc sống của tôi cũng không có gì thay đổi nhiều.
Tôi vẫn đi làm, vẫn là trợ lý của sếp.
là, cũng có chút khác biệt.
Mỗi lần báo cáo lịch trình sếp, anh ấy đặt bút xuống, thở dài: “Ôi, tay tê quá à.”
“Để em xoa bóp .”
“Ôi, chân cũng mỏi quá.”
“Để em bóp chân luôn.”
Ánh mắt sếp sáng lên: “Miệng cũng mỏi nữa.”
Tôi tặng ngay một cái tát: “Do anh đáng đời!”