Ta là cung nữ nhất đẳng hầu cận bên cạnh Thục phi nương nương.
Một lòng trung thành, gan ruột phơi bày, dù có tan xương nát thịt ta cũng không nề hà.
Thậm chí khi nương nương mang thai, ta còn không tiếc thân mình leo lên long sàng chỉ để giữ lại sủng ái cho người.
Thế mà sau khi sinh hạ long chủng, nương nương lại ban cho ta một chén rượu độc.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về cái ngày leo lên long sàng của lão Hoàng đế.
Nghĩ tới những đốm đồi mồi loang lổ trên thân thể ông ta khiến ta lập tức buồn nôn.
Không chần chừ, ta lập tức xoay người bò sang một chiếc giường khác.
Người trên giường liên tục lùi về sau, ngón tay run rẩy chỉ về phía ta, giọng lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi biết bản công công là ai không?!”
Ta chợt nhớ đến bức “tránh hỏa đồ” từng thấy trước đây, bèn đưa tay về phía hắn.
“Ừm… giờ thì ta biết rồi.”