Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kiếp , con dâu vừa bước chân vào cửa đưa ra một , yêu cầu từ nay về sau tôi và ông nhà tôi phải “chia đôi chi phí”.
Tôi . Kết quả là khi ông ấy lâm bệnh nặng cần phẫu thuật gấp thiếu năm vạn, họ lạnh lùng đứng nhìn, ông ấy mang hận mà chết.
Tôi vì quá đau buồn mà sinh bệnh trầm cảm, nhưng con trai lại không chịu bỏ ra một đồng nào đưa tôi vào viện dưỡng lão, mặc tôi tự sinh tự diệt.
Cuối cùng, tôi quên khóa ga, căn nhà phát nổ, tôi chết trong biển lửa.
Khi mở mắt lần nữa, tôi trở lại đúng ngày con dâu lần tiên đến nhà, đưa tôi chia đôi chi phí.
“Mẹ, , mới công bằng.”
Con trai tôi phụ họa: “Mẹ, Tiểu Lâm là nghĩ nhà mình .”
Tôi nhìn bóng dáng ông nhà tôi đang bận rộn trong , ông ấy , thân thể khỏe mạnh.
Lần này, tôi khẽ mỉm cười, ra một mới.
“Muốn chia được thôi.”
“Tôi ông ấy, từ nay chia hẳn ra các người.”
“Các người cầu độc mộc của các người, chúng tôi giữ lại tiền giữ mạng của chúng tôi.”
thức trở về, tôi giật mình mở mắt, trong mũi là mùi cơm thơm quen thuộc.
Trong vang lên tiếng dao thớt của ông nhà tôi.
Tim tôi ngừng đập một nhịp.
Tôi… chưa chết sao?
Vụ nổ , nỗi đau xé tim, cùng màn đêm vô tận sau cùng… lẽ nào là một giấc mơ?
Tôi cứng ngắc xoay cổ, đưa mắt nhìn quanh phòng khách.
Trên sofa đối diện là con trai tôi – Kiến Quân, bên cạnh nó là con dâu mới cưới, Lâm.
Mọi thứ trùng khớp buổi chiều trong ức kia.
Không, đây không phải mơ.
Là ông trời không đành lòng, đưa tôi trở lại rồi!
“Mẹ, mẹ có nghe Tiểu Lâm nói gì không?” Giọng Kiến Quân mang chút khó chịu, kéo tôi về hiện thực.
Gương mặt trẻ trung ấy chưa bị sự lạnh lùng và ích kỷ của sau này bao phủ.
Nhưng tôi biết, hạt giống gieo, từ hôm nay bắt .
Nụ cười của Lâm càng ngọt hơn, từ túi xách tinh xảo ra hai , đẩy nhẹ tới mặt tôi.
“Mẹ, con Kiến Quân thật lòng muốn tốt, nên con nghĩ, một số quy củ, thà lập sẵn từ , công bằng tất cả mọi người.”
Ánh mắt tôi rơi xuống hai kia – “ chia đôi chi phí gia đình”.
Chữ đen trên nền trắng, hai đòi mạng.
Kiếp , chính thứ này mạng ông ấy, cũng vắt cạn sinh mệnh của tôi.
Lúc ông ấy nằm mổ, tôi quỳ xuống dập , cầu xin họ ứng năm vạn cứu mạng.
“Mẹ, không hợp quy, chia đôi là mẹ đồng rồi…” Kiến Quân nhăn mày né tránh.
Lâm khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng: “Mẹ, nguyên tắc không thể phá. Hôm nay ứng tiền thuốc men, ngày mai chẳng phải phải ứng cái khác sao? Cửa này không thể mở.”
vì cái nguyên tắc khốn kiếp , ông ấy không thể sót qua ca mổ.
Tiễn ông ấy , tôi sụp đổ, trầm cảm ập đến.
Trong tuyệt vọng, tôi muốn vào viện dưỡng lão cứu thân.
Nhưng thẻ lương hưu đưa vợ chồng Kiến Quân trả nợ mua nhà từ khi cưới, chẳng dư nổi đồng nào dưỡng lão.
Thế là tôi khóc cạn nước mắt, cầu xin họ đưa tôi vào viện dưỡng lão, nhưng bị từ chối.
Cuối cùng, bệnh tật khiến tay tôi run rẩy, óc choáng váng, đến cả ga cũng khóa không nổi, đến vụ nổ hôm …
Tôi nhắm mắt, ép xuống nỗi chua xót nơi hốc mắt.
Lần này, sẽ không thế nữa.
Trong , ông ấy vặn nhỏ lửa. Ông ấy , đang nấu món thịt kho tôi thích.
vì điều , tôi cũng phải cố mà tiếp.
“Mẹ? Rốt cuộc thế nào, mẹ nói một câu chứ!” Giọng Kiến Quân càng thêm bất mãn.
Lâm lại đẩy bút về phía tôi.
“Nếu mẹ không có kiến . Sau này cứ theo quy củ mà làm, cũng khỏi phải cãi nhau.”
Tôi ngẩng lên, nhìn nó, lại nhìn khuôn mặt đầy vẻ đương nhiên của con trai.
Rồi tôi đưa tay, cầm hai . Cổ tay dùng sức.
“Xoẹt—”
Tiếng xé vang rõ trong phòng khách yên tĩnh.
“Mẹ làm gì !” Kiến Quân bật dậy, mặt đỏ bừng.
Nụ cười trên mặt Lâm hoàn toàn biến mất, cô ta trầm mặt: “Mẹ, mẹ có gì đây? Không đồng nói thẳng, mẹ làm là sỉ nhục ai?”
Nhìn dáng vẻ họ nhảy dựng lên, lòng tôi lạnh buốt.
Tôi rút ra một , từng chữ từng chữ viết nên mới.