Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9

Nam Du ngồi ngay ngắn, gương mặt căng thẳng, chủ động hẹn gặp tôi nhưng lại chẳng mở lời.

Hay nói đúng hơn là… không dám lên tiếng trước.

“Chuyện thi cao học của cậu sao rồi?”

Tôi là người mở lời trước.

Bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cũng căng như dây đàn.

Dù gì thì tôi cũng là người tự dưng xa lánh cậu ấy.

“Thi xong rồi. Giờ tôi rảnh rồi.”

Tôi chẳng cần hỏi cũng biết cậu ta chắc chắn sẽ đậu với cái đầu ấy.

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng tôi khuấy cà phê vang lên đều đều.

“…Thật ra, tôi không phải thi cao học. Tôi bảo chị tôi là tôi được xét tuyển thẳng, mà chị ấy lại tưởng tôi thi.”

Tôi ngẩn ra, sau đó ngẩng lên nhìn cậu ta, thật lòng khen:

“Cậu giỏi thật đấy. Mới mười chín tuổi mà đã là nghiên cứu sinh rồi.”

Nam Du cười ngượng.

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi:

“Hôm đó gặp nhau xong, cậu không nhắn cho tôi lần nào. Khi ấy là không thích tôi à?”

Câu hỏi này có chút mập mờ.

Bởi vì tôi chưa từng thổ lộ rằng mình thích cậu ấy, nhưng lại hỏi ra một câu kiểu như… đang trách móc người yêu.

Nghe như đang tra hỏi, trách móc sao người ta không chủ động.

Nam Du trợn to mắt, lập tức lắc đầu:

“Không phải! Hồi đó tôi bị thầy giáo kéo đi làm thí nghiệm, mà mấy thí nghiệm đó không được mang điện thoại. Bận lắm, tôi còn ngủ luôn trong phòng thí nghiệm. Không phải cố ý không liên lạc, thật sự là không có thời gian.”

Nghe xong, trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Cái từ “tự ảo tưởng” từ đầu tới cuối… chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Uống xong cà phê, cậu ấy đưa tôi về ký túc xá.

Lúc chia tay, tôi bất chợt kiễng chân, hôn nhẹ lên má cậu ấy một cái.

Từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ của chúng tôi chính thức bắt đầu.

10

【Du: Chị Niệm Gia, bọn mình tính là đang yêu nhau rồi phải không?】

Tôi không kìm được mà mỉm cười.

【Cá Mặn: Ừ.】

Sau đó, tôi nhận được một giao dịch chuyển khoản: hai trăm vạn.

Ngay sau giờ học, Nam Lâm chạy vù về ký túc xá.

“Em tôi nói hai người chính thức rồi hả?!”

Tôi mím môi, trêu cô ấy một câu: “Chào chị dâu lớn.”

Nam Lâm không hề khách sáo, nhận ngay, rồi bắt đầu loan tin khắp nơi.

Hôm sau, cả diễn đàn trường toàn bàn tán chuyện tôi có người yêu.

Danh hiệu “hoa khôi” khiến tôi bị chú ý nhiều, lại thêm chuyện Nam Lâm tung luôn thông tin về Nam Du ra ngoài.

Giờ thì ai cũng biết bạn trai tôi là ai.

“Chị Niệm Gia, hình như mọi người đều nhìn bọn mình kìa.”

Nam Du tới trường tìm tôi, mà với gương mặt kia, tất nhiên đi đến đâu cũng bị chú ý.

Tôi vô tình nghe thấy vài người bên cạnh nhắc đến từ “hoa khôi”, lập tức ngượng chín mặt, vội kéo cậu ấy đi chỗ khác.

Trên đường, cậu ấy ghé mua trà sữa cho tôi, tôi đứng chờ bên lề đường.

Kết quả, Phương Quyền – mặc đồng phục bóng rổ, đi cùng mấy người bạn – vừa thấy tôi đã chạy tới.

“Trùng hợp quá, em Niệm Gia, em làm gì ở đây vậy?”

“Đợi bạn trai.”

Phương Quyền sững người, sau đó nói:

“Diễn đàn đăng là thật à? Anh cứ tưởng là tin đồn cơ. Vì từ lúc vào trường, em có yêu ai đâu. Bạn trai em là…”

Nam Du vừa lúc quay lại.

Chiều cao của hai người ngang ngửa, lúc không nói gì thì ai cũng nghĩ Nam Du là kiểu cao ngạo khó gần.

Phương Quyền cũng không để bụng, vẫn lịch sự chào hỏi Nam Du.

Đợi cậu ta đi rồi, Nam Du cắm ống hút vào ly trà sữa, đưa cho tôi.

“Cậu ta thích chị đấy.”

Tôi bị nghẹn.

Sau đó vòng tay ôm lấy cậu ấy, cười nói:

“Nhưng tôi thích cậu.”

Vẻ mặt cảnh giác kia lập tức dịu lại, vành tai cậu ấy còn ửng đỏ.

11

Năm ba đại học, tôi theo Nam Du về ra mắt ba mẹ cậu ấy.

Không hề có sự nghiêm khắc hay dò xét như tôi tưởng tượng, họ đều rất thân thiện.

Còn giữ tôi lại ở chơi ba ngày, đưa tôi đi gặp biết bao người quen.

Nam Du tắm xong, nhấc chăn lên rồi chui vào nằm cạnh tôi.

“Họ ngày nào cũng hỏi bao giờ tụi mình kết hôn. Chị Niệm Gia, bao giờ tụi mình kết hôn vậy?”

Căn nhà này là ba mẹ cậu ấy tặng, sổ đỏ đứng tên tôi.

Tôi đã làm thủ tục chuyển khỏi ký túc, cùng cậu ấy sống chung nửa học kỳ rồi.

Tôi cười khẽ, quan sát cậu ấy một lượt.

“Cậu vẫn chưa đủ tuổi hợp pháp mà.”

Cậu ta thở dài như thể trời sập đến nơi, rồi điện thoại đổ chuông – thầy hướng dẫn gọi đến.

Chưa kịp nằm xuống, cậu ấy lại bật dậy mặc đồ đi thẳng đến phòng thí nghiệm tăng ca.

Nhìn quầng thâm dưới mắt cậu ấy, tôi biết khoảng thời gian này cậu ấy thật sự bị cái dự án kia vắt kiệt sức.

Tôi có chút xót, nói: “Tôi chở cậu qua đó.”

Đến nơi, cậu ấy quyến luyến nói lời tạm biệt, còn hôn tôi một cái.

Rõ ràng hai đứa đã làm chuyện thân mật nhất, vậy mà giờ chỉ hôn một cái cậu ấy vẫn đỏ mặt.

Mặt mỏng thật đấy.

Tôi vừa cười vừa lùi xe, chuẩn bị quay về.

Kết quả, va phải một người… Nói đúng hơn là người đó đột nhiên lao ra định băng qua đường.

“Cậu không sao chứ?”

Tôi vội vã xuống xe kiểm tra, thì phát hiện đó là Phương Quyền.

Tay và đầu gối cậu ta bị đá răm cứa chảy máu.

Tôi chở cậu ta đến bệnh viện xử lý vết thương, xong xuôi đang định về.

Phương Quyền liền đuổi theo, dè dặt nói: “Giờ muộn rồi, tôi không gọi được xe. Cậu có thể đưa tôi thêm chặng nữa được không?”

Từ đầu đến cuối, Phương Quyền rất biết điều, vừa xin lỗi vừa cảm ơn, tiền viện phí cũng nhất quyết tự trả.

Người cũng ổn, chở một đoạn cũng chẳng sao.

“Được. Nhà cậu ở đâu?”

Cậu ta nói địa chỉ, tôi khởi động xe.

Đi được nửa đường, cậu ta nói muốn mời tôi ăn tối.

Tôi còn đang định từ chối thì bụng cậu ta kêu réo một tiếng — có vẻ thật sự đói.

“…Được rồi, tôi cũng chưa ăn gì.”

Lúc đang ăn, Nam Du bất ngờ gửi tin nhắn, nói thiết bị trục trặc, thí nghiệm tạm dừng, cậu ấy chuẩn bị quay về.

Tôi hơi lúng túng, do dự vài giây rồi ngẩng lên nói với Phương Quyền: “Tôi phải đón bạn trai, cậu ăn nhanh lên chút nhé.”

Tôi cũng nhắn Nam Du chờ ở cổng trường một lát.

Phương Quyền ăn rất nhanh, còn chu đáo nói: “Đi thôi, đừng để bạn trai cậu phải sốt ruột chờ.”

Tôi nghĩ chắc cậu ta không còn ý gì với tôi nữa nên lúc cậu ta ngỏ lời xin kết bạn làm quen, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Ai ngờ lại bị tên đàn ông tính toán này hại thê thảm.

Nam Du vừa lên xe đã cúi người nhặt được một chiếc đồng hồ nam đắt tiền dưới ghế phụ.

Cậu ấy nhíu mày, nghi hoặc hỏi tôi: “Chuyện này là sao?”

Tôi đang định mở miệng giải thích thì điện thoại đổ chuông.

Tôi nhìn tên người gọi, rơi vào trầm mặc.

Nam Du mím môi, lặng lẽ nhìn tôi, như đang đắn đo không biết có nên nghe hay không.

Cuối cùng, tôi vẫn nhấc máy.

Giọng bên kia dịu dàng, lễ phép:

“Niệm Gia, hình như đồng hồ của tôi rơi trong xe cậu, cậu xem dưới ghế phụ có thấy cái đồng hồ màu đen không?”

Tôi không vui ra mặt, đè thấp giọng trả lời: “Có.”

Phương Quyền vẫn giữ giọng bình thường, còn mang vẻ cảm kích:

“Ngại quá, lúc nãy tay tôi dính máu nên tháo đồng hồ ra, không biết rơi lúc nào. Bạn trai cậu có thấy không? Nếu hiểu lầm thì tôi có thể tự giải thích.”

Dù cậu ta nói bằng giọng bình thản, nhưng cái kiểu “trà xanh” mơ hồ đó, ai nghe cũng thấy gai.

Điện thoại đột ngột bị giật mất, Nam Du không biểu cảm, nói thẳng vào ống nghe:

“Không có hiểu lầm đâu, tôi rất tin bạn gái mình. Con mắt của Gia Gia vẫn tốt lắm.”

Rồi cậu ấy nói tiếp:

“Đồng hồ, tôi sẽ nhờ người chuyển cho cậu mỗi ngày.”

Cúp máy xong, cậu ta nhìn tôi, mặt lạnh tanh, ánh mắt như đang viết rõ mồn một:

Mau giải thích, nhanh lên.

Tôi phá lệ bật cười.

“Còn cười hả?” Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, như không thể tin nổi, rồi cau mày nói:

“Tôi chưa từng giận không có nghĩa là tôi không biết giận đâu đấy.”

Tôi vội nín cười, nhanh chóng giải thích rõ mọi chuyện.

Nghe xong, cậu ấy nhìn tôi một cái, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, chậm rãi nói:

“Tôi muốn chặn cậu ta. Cậu có thấy tôi làm vậy là vô lý không?”

12

“Cũng khá vô lý thật.”

Trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ, Nam Lâm nheo mắt cười:

“Em tớ chưa từng bướng như vậy đâu, lần này ghen chắc phát mệt rồi đấy.”

Tôi liếc cô ấy một cái, không đồng tình nói:

“Gì mà bướng, cậu ấy muốn chặn thì cứ chặn, có gì đâu mà nghiêm trọng.”

Nghe vậy, Nam Lâm nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, trong đó cảm động là nhiều nhất.

Lại nữa rồi.

“Hu hu hu, tớ đã nói mà, cậu làm em dâu tớ là hợp nhất! Cưng chiều em tớ thế này, tớ có chết cũng mãn nguyện…”

“…Cậu đúng là bệnh cuồng em trai.”

Hoạt động kết thúc, hội trưởng bảo mời cả nhóm đi ăn.

Không ngờ đến nơi, tôi lại gặp Phương Quyền.

Thì ra hội trưởng là bạn của cậu ta, còn nhà hàng này là của nhà Phương Quyền mở.

Vì vậy, hội trưởng rất tự nhiên mời cậu ta cùng ăn luôn.

Phương Quyền ngồi xuống cạnh tôi, chào hỏi một câu.

Tôi vì nể mặt mọi người xung quanh nên cũng gật đầu đáp lại.

“Cậu xóa tôi rồi, là bạn trai cậu xóa đúng không? Cậu ấy có hiểu lầm gì không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương