Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1:
Văn án:
Thanh mai trúc mã chê tôi là thứ lắm lời, giống gái chút .
Rồi bắt tôi học theo kiểu nói dịu dàng như cô hoa khôi của trường.
Ai ngờ, cô hoa khôi kia lại nhìn chằm chằm miệng của tôi, dường như đang suy tính điều .
“Nghe đồn cậu nói nhiều mức có thể khiến người câm cũng phải mở miệng phải không?”
Sau cô ấy nhờ tôi chọc ghẹo người em trai mắc chứng tự kỷ của mình, bảo rằng cứ mỗi nó nói ra, sẽ trả tôi một nghìn tệ.
cô hoa khôi vẫn quá ngây thơ rồi.
Tà tu thì sẽ có cách của tà tu.
Tôi dãy cuối lớp, gõ nhẹ lên của cậu thiếu niên trầm mặc ấy.
“Cậu tính không tính giải thích với tôi à? tối qua cậu l.i.ế.m chân tôi lúc tôi đang ngủ ấy?”
Cậu ta trợn tròn , khuôn mặt luôn lạnh lùng cuối cùng cũng nứt ra vài vết rạn.
“Không… không có.”
Tôi tự tin quay đầu lại, rạng rỡ mỉm cười với hoa khôi.
“ đầu rồi cô trả .”
…
“Cậu tính không tính giải thích với tôi à? tối qua cậu l.i.ế.m chân tôi lúc tôi đang ngủ ấy?”
Tôi vừa dứt , lớp như đóng băng.
Ai ai cũng im phăng phắc.
Cậu thiếu niên hay rúc góc lớp, lúc cũng cúi đầu, lúc này trừng lên nhìn tôi.
Gương mặt luôn tỏ ra lạnh lùng bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
“Không… không có.”
Cô hoa khôi trường lập tức sải vài bước tiến lại gần, lại có tí chán ghét , toàn sự kính nể như thể gặp được thần linh.
Tôi cứ tưởng cô ấy đùa thôi, ai ngờ chưa kịp nói thêm , đã chuyển tài khoản.
Lúc chuyển , tay cô nàng nổi tiếng thanh lãnh ấy hơi… run run.
Cô túm lấy cánh tay tôi như thể vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Đại sư, đại sư hãy cứu em trai tôi với.”
Cô kể rằng bố mẹ mình đã dẫn Tần Du tức em trai của cô gặp đủ các loại bác sĩ tâm lý, nước lẫn nước ngoài.
Bác sĩ cũng nói một :
“Phương pháp tốt nhất là cậu bé tiếp xúc với cùng lứa, cảm nhận được vẻ đẹp đáng ra phải có ở độ tuổi này.”
vấn đề là… Tần Du cực kỳ chán ghét bất kỳ ai ngoài người thân chạm mình.
Chúng tôi thì đang ở tuổi sĩ diện, ai cũng thích được yêu mến, ai rảnh dính một người vừa lạnh lùng lại khó gần như cậu ta.
“Cậu cứ tiếp tục bám lấy nó, mỗi nó nói được, tôi sẽ trả thêm cậu một nghìn.”
Cô hoa khôi nắm tay tôi đầy khẩn thiết như thấy được ánh sáng cuộc đời.
Tôi thì nắm tay cô ấy, như thấy được một vị thần linh sống đang ban phúc đời tôi.
là chọc người khác nói thôi ?
Việc này là chuyên môn của tôi.
nhỏ tới lớn, các thầy cô, tôi là hiện thân của một ruồi được chuyển kiếp thân xác của người.
Hồi tiểu học, bắt tôi im mồm, cô chủ nhiệm xếp tôi ngồi cạnh một khiếm thính.
Kết quả thì sao?
Tôi học được thủ ngữ.
[Thủ ngữ: Giao tiếp bằng những cử ]
Rồi lén lút tám với ấy dưới bằng tay.
Như đang thi triển chiêu thức phim Naruto vậy, tay chúng tôi múa loạn, tốc độ nhanh phát sợ.
Người kia của tôi vì hăng quá, múa mức tay suýt chuột rút.
Giáo viên gặp mẹ tôi, rồi bảo:
“ chị với chó hoang trên đường giao tiếp được, tôi khuyên chị nên đưa em ấy khám .”
Nói thật, việc này sinh ra là dành tôi.
Tôi quay đầu nhìn Tần Du.
Cậu ta nói được đúng ba chữ, rồi lại cúi gằm xuống .
Có vẻ đang hối hận vì lỡ miệng.
Giờ phút này, thứ đối diện với tôi, chính là… đầu đen thùi lùi của cậu ta.
Lúc này, Dương Sâm vị thanh mai trúc mã ra rìa thấy không cam lòng, lại mò tới.
Thấy tôi nhận hoa khôi, cậu ta nói rằng nhào vô giật lấy điện thoại tôi.
“Chu Nhã, quan trọng của tụi mình bây giờ là học hành. Cậu đừng có giao du với mấy người không đứng đắn như vậy.”
Cô hoa khôi ban nãy lập tức quay đầu lại.
Ánh lạnh như nước giếng mùa đông chất vấn cậu ta.
“Cậu nói ai là người không đứng đắn?”
Dương Sâm nghẹn lời, không nói thêm được .
Tôi hất tay cậu ta ra.
Tại sao trước đây tôi không nhận ra, Dương Sâm này lại là người biết bắt nạt kẻ yếu vậy?
Cậu ta định mở miệng lần nữa thì tiếng chuông học vang lên.
Tôi tung tăng về chỗ, tâm trạng rất tốt.
Ngay hôm , hoa khôi đã dùng sức mạnh đồng sắp xếp tôi được ngồi cùng với Tần Du.
“Thầy ơi, em trai em trường này là học cách kết , em thấy Chu Nhã rất phù hợp làm với em ấy.”
“Với , dạo này trời nóng quá rồi, em nghĩ trường mình cũng nên lắp điều hòa rồi.”
Thầy im bặt.
Tôi lết chỗ Tần Du, cậu ta lúc này vẫn đang gục đầu xuống ngủ.
Dương Sâm thì nghiêng đầu nhìn tôi, ánh nóng rực như muốn thiêu cháy da thịt.
Tôi ngồi nhìn gáy của Tần Du suốt tiết học.
Rõ ràng cậu ta vẫn tỉnh như sáo, tránh phải ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cậu ta đã giả vờ ngủ suốt tiết.
Thật thú vị .
Tiết hai vừa tan, tôi ghé sát tai cậu ta thì thầm:
“Tần Du, cậu có biết cổ cậu trắng lắm không? Nhìn như cổ vịt ấy, thật muốn cắn thử một miếng ghê.”
Chắc tôi ghé sát quá, Tần Du giật b.ắ.n người, lập tức ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh kinh hoàng.
Tôi bèn giơ điện thoại lên chụp một tấm cận cảnh gương mặt của cậu, rồi gửi chị cậu ta.
Tự kỷ chứ?
Rõ ràng là một cậu bé thú vị muốn chết!
Biểu cảm này, sinh động hơn tôi nữa.
…
Sau mấy tiết học tiếp theo, tôi mới hiểu Tần Du khó nhằn cỡ .
Bất kể tôi nói , cậu ta cũng đơ ra như khúc gỗ, không nhúc nhích, cũng không phản ứng với mấy trò của tôi.
Mãi khi chuông tan học vang lên, dù miệng đã khô khốc vì nói quá nhiều, tôi vẫn cảm thấy vui đáo .
Vì trước giờ chưa ai từng nghe tôi lảm nhảm nhiều như vậy không mắng tôi là điên.
dù không kiếm được , tôi cũng coi như tìm được tri kỷ rồi.
Tôi nhìn ngón tay trắng nõn như hành tây của Tần Du đang gấp sách vở lại, nhếch mép cười.
“Lúc nãy học tiếng Anh, cậu giả vờ ngủ làm vậy?”
Ngón tay Tần Du khựng lại.
Cậu ta liếc tôi một , rồi quay người bước nhanh ra ngoài lớp.
Tôi vội vàng xách balo chạy theo.
Lúc nãy chị cậu ta có nhắn tôi, hôm nay tài xế nhà họ cũng sẽ đưa tôi về cùng.
Vừa bước tới cửa lớp, balo tôi ai giật mạnh khiến tôi suýt lộn cổ, quay lại thì thấy Dương Sâm đang đứng sau, mặt mày hằm hằm.
“Cậu không nhìn ra à? Tên muốn dây dưa với cậu đâu. Chu Nhã cậu là gái cậu có thể biết xấu hổ chút không hả?”
Lần thứ hai.
Những hai lần một ngày.
Mặc dù cậu ta là người tôi thầm thích bao lâu nay tôi cũng không chịu nổi cậu ta sỉ nhục tới hai lần như thế.