Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ sau hiểu lầm, bầu không khí lớp căng như dây đàn. Ha Rin cố gắng tập trung vào bài học, nhưng mỗi khi nghe tiếng cười rộn rã hay tiếng bước chân quen thuộc, tim cô lại nhói lên. Cô không hiểu sao, giận dỗi, cô thấy trống n.g.ự.c dồn dập khi thấy Ji Hoon.
Buổi học Tiếng hôm , cô được xếp cùng để dự án nhỏ. May mắn thay, Ji Hoon cũng ở cùng . Ha Rin cúi mặt, cố gắng lặng, không nói nhiều.
“Ha Rin, hôm nay cậu đi hồ nữa không?” – một bạn hỏi.
Cô lắc đầu, giọng nhẹ như gió: “Không.”
Ji Hoon nhíu mày, cô, nhưng không hỏi thêm. Chỉ một mắt thôi cũng khiến Ha Rin cảm thấy khó chịu ấm áp.
Khi đầu dự án, Ji Hoon lặng quan sát Ha Rin. Cậu nhận ra cô giữ khoảng , nhưng không lạnh lùng tuyệt đối như trước. Cậu quyết định chuyện:
“Cậu có muốn tớ giúp một chút không?”
Ha Rin giật mình, định từ chối, nhưng rồi lặng gật đầu. Ji Hoon mỉm cười, nhẹ nhàng đưa cậu giấy bút, giúp cô phân tích phần khó.
Cô ngạc nhiên vì sự kiên nhẫn của cậu. Không hề khoe khoang, không giễu cợt, chỉ đơn giản ở bên , cùng việc. Một cảm giác bình len lỏi vào lòng cô, ấm áp đến lạ thường.
Buổi trưa, khi cả lớp rời khỏi lớp học, Ha Rin vô tình đi ngang sân trường. Cậu Ji Hoon đang dưới gốc cây đào, tay cầm cuốn sách. nắng chiếu xuống, tạo một vòng sáng quanh cậu, như thể thời gian dừng lại.
Ha Rin dừng bước, ngắm cậu một lúc. Cậu không cô, chỉ lặng đọc sách, nhưng sự lặng ấy khiến cô cảm thấy thoải mái. Lạ thay, cô không muốn bỏ đi. Thay vào , cô xuống cậu khoảng vài bước, giữ khoảng đủ.
Không nói gì, chỉ người cùng nhau lặng giữa không gian phủ hồng bởi hoa đào. tim Ha Rin lần đầu rung lên không phải vì sợ hãi hay giận dỗi. cảm giác bình – lâu lắm rồi cô mới cảm nhận.
Chiều hôm , đội Seohae có buổi tập nhẹ ngoài trời. Ha Rin không tham gia, cô đứng quan sát từ xa. Cậu Ji Hoon đến , đứng cô, nở nụ cười dịu dàng:
“Cậu thích chứ?” – cậu hỏi, không ép buộc.
Ha Rin ngạc nhiên vì câu hỏi đơn giản sâu sắc. Cô lắc đầu, thở dài: “Tớ… sợ.”
Ji Hoon lặng một lúc, rồi nói: “Nếu cậu muốn, tớ có thể ở đây cùng cậu. Không , chỉ… quan sát thôi. Chỉ cần cậu không cảm thấy cô đơn.”
tim Ha Rin mềm nhũn. Cô ngẩng cậu, mắt bối rối ấm áp. Cô chỉ mỉm cười một chút, lần đầu tiên nhiều tháng, cô cảm thấy như được nhận, được thấu hiểu.
Những ngày tiếp theo, người đầu dần xích lại nhau. Không phải qua lời nói nhiều, bằng những khoảnh khắc lặng : cùng nhau bài tập, cùng ngắm hoa đào, cùng nhau lặng. Mỗi nụ cười nhỏ, mỗi mắt dịu dàng đều khiến tim Ha Rin rung động, nhưng cô giữ một khoảng an toàn, vì nỗi đau cũ chưa thể nguôi ngoai hoàn toàn.
một lần dự án , khi Ha Rin lỡ rơi bút sổ vở, Ji Hoon nhanh chóng cúi xuống nhặt, nở nụ cười hiền:
“Cậu cứ để tớ giúp. Không sao đâu.”
Một khoảnh khắc nhỏ, nhưng với Ha Rin, nó giống như sáng xuyên qua bóng tối lâu ngày. Cô nhận ra rằng, có một người luôn âm thầm bên , không phán xét, không chế giễu – chỉ lặng quan tâm.
chính khoảnh khắc , Ha Rin tự nhủ: “Có , mình có thể mở lòng một chút. Có , cậu ấy… một phần thanh xuân mình không muốn bỏ lỡ.”
Chiều xuống, nắng xiên qua khung cửa lớp, vẽ những vệt sáng trên sàn nhà. Ha Rin Ji Hoon đứng nhau lặng, nhưng tim mỗi người đều biết: hiểu lầm, đau lòng trước đây, họ đã đầu một hành trình nhau hơn, bước vào một thanh xuân đầy ấm áp, sẵn sàng chữa lành những vết thương cũ.
“Những khoảnh khắc nhỏ bé nhất, đôi khi lại bước đệm để tim từng tổn thương biết mở lòng. chính những bước đệm ấy… tạo nên thanh xuân của riêng mình.”