Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ xuất hiện, không khí giữa Ha Rin và Ji Hoon lạ hẳn.
Không có cãi vã, không có lời trách móc – nhưng mọi thứ trở nên yên ắng mức ngột ngạt.
Trong lớp, Ji Hoon vẫn ngồi chỗ cũ, chỉ khác là cậu không còn chủ động tìm cô mỗi giờ ra chơi nữa.
Còn Ha Rin, vẫn về phía cậu, chỉ là… ấy chẳng bao giờ dừng lại đủ lâu chạm vào nhau trước.
Buổi chiều phòng tập
Ha Rin giúp bạn dọn đồ buổi hội diễn mùa xuân sắp tới.
Ji Hoon cũng có mặt, cùng nhóm khác chuẩn bị nhạc cụ.
Mọi người , chỉ riêng hai người họ im lặng, thể có bức tường vô hình ngăn giữa.
vào, không khí càng trở nên căng.
“Ha Rin, tớ đã sửa lại phần nhạc bài biểu diễn nay. Tớ cùng cậu được chứ?”
Cả phòng im lặng. Mọi đổ dồn về phía cô.
Ha Rin Ji Hoon thoáng – cậu quay mặt , không biểu hiện gì.
“Ừ… được mà.”
Câu trả lời bật ra nhanh hơn cả nhịp .
Ji Hoon siết chặt cây guitar trong , đầu ngón bật trắng.
Buổi tập bắt đầu.
Ha Rin và đôi, giọng hòa quyện, ăn ý lạ.
Ji Hoon ngồi phía sau, gảy đàn phụ họa, lùng nhưng trong dậy sóng.
Từng câu cứa vào lòng cậu:
“Nếu ngày, người rời xa chẳng câu tạm biệt,
tớ vẫn sẽ chờ… nơi nắng dịu dàng chạm .”
Giọng của Ha Rin ấm, dịu và buồn.
Ji Hoon biết cô không , nhưng thấy nụ trên môi cô – nụ mà cậu từng làm cô có – cậu nhói lên thật sự.
đoạn cuối bài, dây đàn của Ji Hoon bất ngờ đứt. Âm thanh chói tai vang lên giữa căn phòng.
Mọi người giật .
“Ji Hoon, cậu không sao chứ?” – Ha Rin vội hỏi.
Cậu nhạt, không cô:
“Không sao. Chắc tớ… không hợp với giai điệu này.”
Rồi cậu đặt cây đàn xuống, rời khỏi phòng.
Cửa khép lại, lại Ha Rin đứng yên, thắt lại.
Đêm đó
Tin đồn bắt đầu lan.
“Ha Rin và là cặp đôi mới hả?”
“Họ song ca hay quá trời luôn đó!”
“Ji Hoon chắc quê rồi, bị thế chỗ luôn.”
Ha Rin nghe mà chỉ biết gượng. Nhưng trong lòng, tội lỗi chồng chất.
Cô không hề thế.
Cô chỉ giữ mối quan hệ của bình thường – nhưng hình , bình thường đã trở thành xa cách.
Cô nhắn Ji Hoon:
“Tớ xin lỗi về nay. Tớ không cố ý khiến cậu buồn.”
Tin nhắn gửi .
phút, hai phút, mười phút…
Không có hồi đáp.
Trái cô dần.
Ngày sau
Tiết học văn, cô ra cửa sổ.
Trời lại mưa.
Ji Hoon ngồi bàn cuối, gục đầu lên , trầm mặc.
Ha Rin lại gần, “xin lỗi”, nhưng đôi chân không chịu .
tan học, cô chạy theo cậu hành lang:
“Ji Hoon! Đợi đã!”
Cậu dừng lại.
“Cậu còn gì sao?”
“Về qua… tớ—”
“Không cần giải thích. cùng đâu quan trọng gì.”
Giọng cậu , nhưng run nhẹ.
“Ji Hoon, tớ không cậu hiểu lầm—”
“Thôi , Ha Rin.” – cậu quay lại, sâu thẳm – “Không phải cũng đủ dũng cảm đứng cạnh người thích, cô ấy luôn với người khác.”
Câu ấy khiến Ha Rin c.h.ế.t lặng.
Cô không biết phải gì.
Chỉ cảm thấy trượt xuống khoảng trống buốt.
Ji Hoon , lại tiếng chân xa dần trong mưa.
Cuối ngày
Ha Rin ngồi trong thư viện, quyển sổ cũ — cuốn mà Ji Hoon từng quên lại hai người còn thân thiết.
Bên trong là bản nhạc dang dở. góc trang, dòng chữ nhỏ viết :
“Bài người khiến tớ tin vào nắng thêm lần.”
Nước cô rơi xuống.
“Cậu ngốc thật đấy, Ji Hoon. Tớ đâu có với … tớ chỉ cố không khóc thôi.”
Nội tâm Ji Hoon:
Tớ sợ nếu cứ gần hơn, cậu sẽ lại bị tổn thương. Nhưng tớ càng lùi, cậu càng xa.
Thanh xuân này, tớ không biết liệu có bảo vệ cậu… hay tự đ.á.n.h mất cậu nữa.
Cậu ngước trời. Mưa rơi lên vai áo, , nhưng lại chẳng thể xóa nổi cảm giác trống rỗng trong lòng.