Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25
Mới quen Đương Quy chưa đầy một tháng, tôi không ngờ bản lại dựa dẫm vào cậu nhiều đến .
Hơn một tháng , mỗi ngày cậu đều cắm vào lọ hoa bàn một bó hoa còn đọng sương sớm. Cậu nấu cơm, để sẵn trong nồi giữ ấm trước khi ra ngoài đi làm. Những đêm mưa có sấm sét, cậu ngồi dựa lưng vào cánh cửa phòng tôi, lặp đi lặp lại một câu: cậu đang đây.
Tôi lái xe đến con đường vắng không người, ngồi trong xe gào thảm thiết.
Tôi tưởng rằng… Tôi có thể có một mái nhà. Nhưng tại sao, tại sao lại không thể?
Tôi không muốn từ bỏ Đương Quy, nhưng tôi gì để đối đầu với Giản Sanh đây?
Giản Sanh đã tiếp quản Giản thị từ vài năm trước, còn Đương Quy chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không quyền không . Là người đứng đầu của Giản thị, chỉ cần bỏ ra một chút tiền là anh ta đã có thể khiến cậu biến mất không dấu vết. Còn tôi, cũng chỉ là một “sâu gạo” bám, tôi biết rất rõ Lão Hồ không vì tôi mà chống lại Giản Sanh.
Tôi không dám, thực không dám.
đến mức cổ họng khàn đặc, trong miệng lờ mờ mùi tanh của máu, tôi mới dừng lại.
Tôi chỉnh lại xúc, gương trong túi ra dặm lại lớp trang điểm, rồi mới xe về.
Vừa đẩy cửa vào, hương cơm nóng hổi đã tràn ngập cả căn phòng.
Đương Quy thò đầu ra từ trong bếp: “Chị về rồi à? Còn một món nữa thôi, chị đi rửa tay trước đi, lát nữa là được rồi.”
Tôi , đây chính là cuộc sống mà tôi luôn khát khao – có người nhà đợi mình về, cơm canh sẵn sàng, tươi bảo mình đi rửa tay cơm.
Chỉ là… Cuộc sống như vậy, tôi sắp phải đánh mất rồi.
26
Sắp đến ngày nhập học, có quá nhiều thứ cần chuẩn bị.
Tôi muốn đối xử tốt với Đương Quy hơn một chút, rồi lại thêm một chút nữa. Tôi không biết làm sao mới gọi là tốt với cậu, chỉ biết điên cuồng mua mua mua.
Khi tôi lại lần nữa xách một đống túi lớn túi nhỏ về nhà, khuôn tuấn tú của Đương Quy lúc đỏ lúc trắng, biểu phong phú không tả nổi.
Sau , cậu không cho tôi tự ra ngoài nữa.
Trong những cuộc giằng co giữa “tôi muốn mua” “cậu không cho mua”, cuối cũng đến ngày Đương Quy phải đến trường làm thủ tục nhập học.
Tôi tiễn cậu ra sân bay.
Tại sảnh chờ đông đúc người lại, tôi viện cớ kiểm tra lại giấy tờ tùy để ví của cậu, rồi giả vờ khát nhờ cậu đi mua . Nhân lúc ấy, tôi lén chụp lại thẻ ngân hàng của cậu bằng điện thoại.
Cậu về rất nhanh, vừa chạy vừa thở dốc, đưa chai cho tôi: “Chị, cho chị này.”
Gương trắng trẻo vì vận động mà ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi.
“Sao phải chạy, nhìn em đổ hết mồ hôi rồi kìa.” Tôi trách.
Cậu gãi đầu, ngượng ngùng: “Em sợ chị khát.”
Tay tôi siết chặt vỏ chai, tiếng nhựa bị bóp phát ra những âm thanh rào rạo.
Khóe mắt tôi cay xè, một giọt mắt không kiềm được rơi xuống. Rồi tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba… Như chuỗi ngọc bị đứt.
Đương Quy luống cuống tay lau mắt cho tôi, càng lau mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.
“Chị đừng mà… em… em…” Cậu lắp bắp, cả ngày cũng không nói ra được câu hoàn chỉnh, giọng nói ấm áp quen thuộc giờ cũng nghẹn ngào.
Tôi nắm vạt áo của cậu, nghẹn ngào nói từng chữ: “Chị… chị không nỡ xa em.”
Cậu dịu giọng dỗ dành: “Kỳ nghỉ là em về liền, chị đừng nữa được không?”
Tôi gật đầu, nhưng chữ “được” mãi vẫn không nói thành lời.
Xin lỗi Đương Quy, chị không thể đợi em về.
27
Tiễn cậu cổng an ninh xong, tôi vẫn đứng ngây người tại chỗ rất lâu, mãi mới kéo được đôi chân nặng trĩu bước ra khỏi nhà ga.
Thời tiết Xuân Thành hôm nay rất đẹp, trời trong xanh vời vợi, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Nhưng tôi lại chỉ thấy ngột ngạt, cực kỳ ngột ngạt.
Từ hôm nay, tôi lại thành một người cô độc.
Về đến căn hộ, Giản Sanh đang chờ dưới lầu. Mà giờ phút này, người tôi không muốn gặp nhất chính là anh ta, cho nên tôi lách một bên định về nhà.
“Tối nay đi dự tiệc với anh.” Anh ta nói sau lưng tôi.
Tôi không đáp, mở cửa bước vào, cố tình đóng sầm cánh cửa trước anh ta, như trút bớt phần nào bức bối trong lòng.
Vì một mình nên lúc trước tôi cố ý chọn căn hộ hai phòng một khách. Trước kia không thấy gì, giờ Đương Quy đi rồi, bỗng thấy nơi này trống trải đến đáng sợ.
Tôi co người ghế sofa phòng khách, ngẩn ngơ rất lâu.
Trời dần tối, tiếng chuông điện thoại quen thuộc kéo tôi về thực tại.
Vừa bắt máy, giọng Đương Quy đã vang lên trong ống nghe: “Chị ơi, tối tốt lành.”
Tôi hắng giọng, cố gắng để giọng mình nghe nhẹ nhàng: “ tối tốt lành, Đương Quy.”
“Chị đang làm gì đấy? tối chưa? Em vừa dọn dẹp đồ xong, mai bắt đầu huấn luyện quân rồi…”
Cậu ríu rít kể cho tôi nghe hôm nay trường đã làm gì, sắp tới làm gì. Thỉnh thoảng tôi lại ừ hử vài câu.
Thời gian cứ trôi đi, bất chợt tôi đến một từ: “Tuế nguyệt tĩnh hảo” – thời gian lặng lẽ bình yên.
Nếu không phải chuông cửa vang lên sau , có lẽ tôi đã nói chuyện với Đương Quy đến tận trời sập.
Bên ngoài cửa, Giản Sanh mặc vest chỉnh tề, phía sau còn có hai nhà tạo mẫu xách theo vali lớn nhỏ.
28
Cuối , tôi vẫn theo Giản Sanh đến bữa tiệc rượu đầy ánh đèn lời chúc tụng.
Bởi vì anh ta nói một câu: “Đừng tưởng cậu ta đến Kinh Đô rồi thì tôi không động đến được nữa.”
Anh ta biết rõ, cậu thiếu niên mười tám tuổi rụt rè ấy đã thành điểm yếu của tôi.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Giản Sanh đưa tôi tham gia một kiện như này. Tôi gượng gạo giữ nụ , đứng bên cạnh anh ta, nghe anh ta xã giao với người khác, cũng đành chấp nhận phận mới mà anh ta gán cho tôi: Bạn gái.
Một tiệc khiến cả người mỏi mệt rã rời.
đường về, tài xế rất tinh ý nâng vách ngăn lên, ghế sau chỉ còn tôi Giản Sanh.
Anh ta đưa tay vén mấy sợi tóc rối trước trán tôi, giọng nói dịu dàng như tình nhân thì thầm: “Mệt rồi phải không?”
Đúng là mệt , mệt vì phải anh ta diễn vở kịch này.
“Giản Sanh, chúng ta không thể lại được nữa. Buông…”
Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị anh ta bóp cằm, buộc phải im lặng. Gương anh ta áp sát, đôi môi mỏng đặt lên môi tôi.
Hương vang đỏ khô mang theo vị trái cây chạm đến đầu lưỡi, tôi giãy giụa đẩy anh ta ra, vùng tay mạnh tát cho anh ta một cái.
“Anh điên rồi à!” Tôi nghiến răng, giọng run rẩy.
Giản Sanh dùng ngón trỏ vuốt nhẹ môi mình, nhếch môi khẩy: “Là tôi điên rồi. Hồ Thức Vi, chẳng phải em từng nói em thích tôi nhất đời sao?”
Đúng vậy, tôi từng nói câu ấy không biết bao nhiêu lần, nói với tất cả chân thành, còn nhận lại chỉ là vẻ lạnh lùng hờ hững của anh ta.
Suy một lúc, tôi quyết định chuyển nhượng căn hộ này sang tên Đương Quy. Dù sao tôi cũng không thể tiếp tục đây nữa, chi bằng để lại cho cậu, như còn có thể tự nhủ rằng nơi này vẫn là nhà của tôi.
Làm xong hết thảy, tôi soạn một tin nhắn gửi cho Đương Quy, nội dung đại khái là ơn cậu đã tôi diễn một vở kịch, số tài sản kia xem như là thù lao.
Tôi bảo cậu từ nay đừng tìm tôi nữa, phận của cậu không xứng đáng làm người của tôi.
Tôi cố tình viết rất khó nghe, đến mức chính mình đọc lại mà tim cũng thắt lại từng nhịp.
Sau khi gửi xong, tôi chụp màn hình, kéo Đương Quy vào danh sách chặn. Rồi tôi thả Giản Sanh ra khỏi danh sách đen, gửi tấm ảnh chụp ấy cho anh ta.
“Tôi đã cắt đứt rồi, hy vọng anh giữ lời, đừng gây khó dễ cho em ấy nữa.”
Là tôi tự tay kéo một đứa trẻ vô tội vào cơn lốc xoáy này, thì tôi cũng phải đích đưa cậu thoát ra an toàn.
Dù cho, việc buông tay này lại đau đến mức vượt xa cả những gì tôi tưởng tượng.
29
Không có Đương Quy, cuộc sống lại về với vòng đơn điệu ban đầu.
Giản dạo phố, mua sắm, tham dự vài tụ tập “chị em bằng nhựa”. Những ngày trôi khô khốc vô vị.
Thời gian lững lờ trôi tháng. Đương Quy về rồi.
Cậu chặn tôi lại trước cửa hàng đồ hiệu mà tôi thường ghé.
Mới tháng mà cậu đã gầy đi rất nhiều. Nhìn còn thê thảm hơn cả đêm mưa năm , cái đêm tôi nhặt được cậu. Đôi mắt đào hoa kia đã không còn ánh sáng ngày xưa nữa.
Cậu tôi: “Chẳng phải chị đã nói không bỏ rơi em sao?”
Tôi ngoảnh đầu sang chỗ khác, không dám nhìn cậu. Bởi vì tôi sợ, sợ mình không kiềm được mà bật .
“Chỉ là tiêu khiển nhàm chán thôi, cũng chỉ có loại nhà nghèo như cậu mới tưởng .”
Đôi tay Đương Quy siết chặt, viền mắt đỏ hoe, lại thêm một câu: “Chị, chị không cần em nữa sao?”
Tôi cắn răng, ngược lại cậu: “Cậu thấy mình xứng à?”
Giây tiếp theo, một tấm thẻ mỏng rơi xuống trước tôi.
“Đúng, em không xứng! Cầm tiền của chị đi, em không thèm!”
Cậu đi dứt khoát. Tôi nhìn bóng lưng thẳng tắp ấy rời đi, hai tay ôm cánh tay mình, từ từ ngồi xổm xuống, lại một lần nữa òa không thể kiềm chế.
Sao lại có thể đau đến mức này?
30
Từ sau hôm , tôi không còn gặp lại Đương Quy nữa. Cậu thiếu niên ngây thơ sạch , nụ lấp lánh như có sao trong mắt ấy, cuối cũng rời khỏi cuộc đời tôi.
Tôi vào công ty của Lão Hồ, bắt đầu học cách đàm phán dự án, đọc bản kế hoạch. Từ một kẻ chơi khét tiếng thành hệ thứ hai chăm chỉ có chí nhất trong giới thượng lưu Xuân Thành.
Giản tôi cố gắng như vậy để làm gì, tôi chỉ đáp: “Không muốn một lần nữa phải nếm trải giác bất lực khi không bảo vệ được người mình quan tâm.”
Thương trường, Giản Sanh dạy tôi rất nhiều. Anh ta cũng thực giữ lời, chưa từng gây khó dễ cho Đương Quy.
Cái tên “Đương Quy” như cơn gió thoảng đời tôi, thổi một cái rồi chẳng để lại dấu vết.
Không ai biết tôi nhớ cậu đến nhường nào.
Tôi học nấu , những lúc không phải tăng ca tự tay xào hai món đơn giản. đường đi làm, tôi ghé mua một bó hoa tươi còn đọng sương mang đến văn phòng.
Giản Sanh trêu tôi, sao bỗng dưng lại thành ra có tâm hồn nghệ sĩ như vậy. Tôi chỉ đáp: “Cuộc sống cần có giác nghi thức.”
Cuộc sống cần nghi thức… Không biết lúc Đương Quy cắm hoa vào bình mỗi ngày, có phải cậu cũng từng như ?
31
Giản Sanh từng nhiều lần ngỏ ý muốn chính thức hẹn hò với tôi, nhưng đều bị tôi khéo léo đẩy lui.
Cho đến một ngày, sau khi Giản ấp a ấp úng nhắc đến chuyện anh trai mình đã đến tuổi nên lập gia đình, tôi chuốc cho Giản Sanh say mèm, rồi đưa anh ta đến bên giường của một tiểu thư nhà giàu đã thầm mến anh ta nhiều năm.
Nói ra thì cũng thấy xấu hổ. Những năm tôi thích Giản Sanh, không ít lần vì ghen tuông mà tôi tranh cãi với cô ta. Giờ thì thôi, xem như gửi Giản Sanh cho cô ta, coi như bù đắp cho ngốc nghếch thời trẻ của tôi.
Để chắc chắn mọi chuyện diễn ra đúng ý, tôi còn gọi điện mời cả hai bà mẹ đôi bên đến hiện trường “bắt gian”.
Giản Sanh quấn chăn ngồi giường, người trần trụi, khắp người lấm tấm vết cào mờ mờ. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy cay đắng, giọng nói vỡ vụn như gió lạnh cắt da: “Hồ Thị Vi, em độc ác.”
Tôi khẽ nhếch môi: “Kẻ tám lạng người cân thôi.”
Lúc anh ta ép tôi buông tay Đương Quy, anh ta từng nhân từ sao?
tháng sau, tôi nhận được thiệp đính hôn của Giản Sanh.
tiệc đính hôn tôi không tham dự, vì đúng ngày hôm ấy tôi có một phỏng vấn đã hẹn trước.
Cô phóng viên trẻ cầm micro tôi: “Chị muốn đến thành phố nào nhất?”
Tôi không cần suy : “Kinh Đô.”
Cô lại : “Vì sao lại là Kinh Đô?”
Vì nơi có em trai tôi, có mái nhà của tôi. Hóa ra trong tiềm thức, tôi sớm đã xem nơi có Đương Quy là nơi gọi là nhà.
Tôi ngẩn người hồi lâu. Cô phóng viên gọi: “Cô Hồ, cần suy lâu vậy sao?”
Tôi rạng rỡ: “Không đâu, chỉ là muốn đến thăm trái tim của Tổ quốc thôi.”
Một vài nỗi nhớ chẳng cần phải nói ra miệng. Nỗi nhớ Đương Quy, từ đầu đến cuối, luôn là chuyện của riêng tôi.