Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại – Giản Sanh
Tôi đầu thích Hồ Vi từ khi nào?
Có thể là từ lúc thấy cô ấy co mình lại trong một góc tối như một con thú nhỏ bị thương. Hoặc… Còn sớm hơn .
Tôi phát hiện mình thích cô ấy là vào ngày suýt chút cô ấy bị làm nhục.
Hôm đó thấy cô ấy bị ép vào tường, bị giằng xé quần áo, tôi thực sự có ý định giết người.
May mà cuối cùng cô ấy và kịp ngăn tôi lại, nếu không đã gây họa .
Sau chuyện đó, ông nội phạt tôi chép một tháng kinh Tĩnh tâm. Cũng chính nhờ chuyện đó, tôi nhận ra mình có một loại ham muốn chiếm hữu gần như điên cuồng với Hồ Vi.
Tôi sợ. Sợ sự chiếm hữu đó sẽ dọa cô ấy sợ hãi, nên tôi luôn kiềm chế, dùng lạnh nhạt để đối đãi với cô ấy.
Cô ấy không giỏi giấu cảm xúc, tôi biết cô ấy thích tôi, vì cô ấy thường nói với tôi: “Giản Sanh, trên đời này em thích anh nhất, nhất, nhất luôn!”
Tôi ngoài mặt thì dửng dưng, nhưng trong lòng thì vui như mở hội.
Tôi nghĩ trong mắt cô ấy sẽ chỉ có tôi, và cũng quen với việc cô ấy luôn xoay quanh tôi.
Cho đến một ngày, tôi thấy cô ấy cười rạng rỡ với giám đốc phòng khách hàng.
Nụ cười ấy rực rỡ đến mức làm tôi nhói mắt.
Cô ấy thường phàn nàn rằng tôi không đưa cô ấy xã giao, cô ấy không hề biết, đó là vì tôi không muốn thấy cô ấy cười với người đàn ông .
Nên, khi tận mắt chứng kiến cảnh đó, tôi phát điên.
Tôi xóa hết mọi phương liên lạc với cô ấy.
Trùng hợp, hôm đó trời lớn.
Tôi biết cô ấy sợ sấm sét nhưng tôi vẫn muốn hành hạ cô ấy.
Bởi vì chỉ khi sợ hãi, con người ta mới nhớ lâu.
hôm đó, tôi trắng. Mở mắt đến tận bình minh. Việc đầu tiên khi đến ty là đồng ý kết bạn lại với cô ấy.
Không ngờ, chuyện này chẳng khiến cô ấy rút ra bài học, ngược lại còn khơi dậy tính phản nghịch của cô ấy. Chúng tôi cãi nhau một trận, chia tay trong không vui.
Thượng Hải có một dự án cần bàn gấp, hôm sau tôi bay ngay.
gọi điện cho tôi, nói rằng ở Thành đang rất to, sấm sét liên tục, vậy mà trong thời tiết như em ấy lại để mất liên lạc với Hồ Vi.
Tôi cuống cuồng cúp máy, lập tức bảo trợ lý đặt vé máy bay quay về.
Cô gái của tôi chắc chắn sẽ sợ lắm khi một mình ngoài đó.
Lúc tôi lại Thành thì đã tạnh, tôi đứng rất lâu dưới lầu nhà cô ấy. Đèn trong căn hộ nhỏ vẫn sáng, tôi biết cô ấy đã về, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng yên ổn lại.
Tôi lại vội vàng lại Thượng Hải trong . Âm thầm , âm thầm về, ngoài trợ lý ra không ai biết tôi quay lại.
Hôm sau, Tạ Tư Nam gửi cho tôi một tấm ảnh lén: Cô ấy đang xách mấy túi đồ nam to đùng bước ra từ Brioni.
Tôi chuyển cho cô ấy năm trăm nghìn, cô ấy không nhận, còn nói là không phải mua cho tôi. Tôi tưởng cô ấy vẫn còn giận dỗi, chẳng để tâm.
Tôi sự rất nhớ cô ấy. Khối lượng việc của nửa tháng, tôi gắng hoàn thành trong một tuần.
Về đến nơi, việc đầu tiên là gặp cô ấy.
Không ngờ, bên cạnh cô ấy lại có một chàng trai rất , hai người đùa giỡn cạnh nhau. Tôi có phần hoảng hốt.
Cô ấy nói đó là em trai mình, nhưng tôi sao có thể nhầm . Ánh mắt của cậu ta khi cô ấy, chính là yêu thầm rõ ràng không thể nghi ngờ.
Tôi không để tâm người có thích cô ấy hay không, cô gái của tôi xinh , dễ thương như , tất nhiên sẽ có nhiều người thích.
Nhưng lần này, tôi lại thấy bất an.
Trước đây cô ấy chỉ mua quần áo cho tôi, vậy mà giờ chiếc áo polo mẫu mới của Brioni lại nằm trên người kẻ .
Tôi không chịu nổi khi bên cạnh cô ấy có bất kỳ người phái nào ngoài tôi! Rõ ràng cô ấy chỉ nên dựa vào tôi thôi!
Vậy nên tôi ép cô ấy cắt đứt quan hệ với cậu trai đó.
Cô ấy quả nhiên rất ngoan, cũng rất ngốc.
Người cô ấy để tâm đến như vậy, tôi sao nỡ sự ra tay tổn thương? Tôi sợ nhất là cô ấy sẽ hận tôi.
Cô ấy đầu gắng, tôi truyền dạy cho cô ấy tất cả những gì mình biết.
Dù tôi hiểu rõ, cô ấy chỉ muốn mạnh mẽ hơn, để không còn bị tôi kìm hãm .
Những năm sau đó, tôi đã nhiều lần đề nghị hẹn hò, nhưng đều bị cô ấy khéo léo lảng tránh.
Hết , tôi nhờ giúp đỡ.
Kết quả, hôm sau tôi bị cô ấy gài bẫy lên giường với người .
Tôi nói cô ấy độc ác, cô ấy bảo: Kẻ tám lạng người nửa cân.
Hóa ra, suốt ngần ấy năm, cô ấy vẫn luôn oán trách tôi.
Thôi thì… Cứ làm theo ý cô ấy vậy, ai bảo… Tôi yêu cô ấy đến .
Phiên ngoại: Đương Quy
Tôi là một đứa con riêng không thể lộ diện. tôi là tình nhân của một quan chức cấp cao ở Kinh Đô.
Vì phận này, từ nhỏ tôi đã bị bạn học nạt không ít.
Năm mười tám tuổi, tôi gặp ánh sáng trong đời mình.
Cô ấy rất , đến mức khiến tôi rung động ngay từ cái đầu tiên.
Nhưng tôi biết phận biệt, không dám mạo phạm.
Lần thứ ba gặp cô ấy, cô ấy ngồi dưới chân cầu vượt, giống như một chú chó con bị bỏ rơi, ngước đôi mắt ướt đẫm hỏi tôi: “Bố cậu cũng không cần cậu à?”
Bộ dáng ấy, đáng yêu đến mức muốn mạng người.
Tôi lừa cô ấy, nói mình là trẻ mồ côi. Vì tôi không muốn thấy ánh mắt khinh thường quen thuộc kia trên khuôn mặt xinh ấy.
Cũng không hẳn là lừa gạt, tôi là đứa con tôi lén sinh ra để ép buộc người ta nhường ngôi.
ấy sự ngốc, người có thể ngồi lên vị trí đó sao có thể chấp nhận vết nhơ như vậy.
So với phận và địa vị, tôi chỉ là một cái bóng.
tôi nuôi tôi đến mười ba tuổi, thấy chẳng có hy vọng lên làm chính thất, nên đã tranh thủ tuổi cuối cùng bỏ theo một ông già.
Vậy nên, tôi cũng coi như là trẻ mồ côi đúng không?
Cô ấy nói sẽ cho tôi một mái nhà, là tôi theo cô ấy về.
Cô ấy đối xử với tôi rất tốt. Mua cho tôi những bộ đồ đắt.
Khi giới thiệu với người sẽ nói: “Đây là em trai tôi, trai nhỉ.”
Nhưng cô ấy không biết, tôi không muốn làm em trai.
Cũng như cô ấy không biết, mỗi sáng tôi chuẩn bị cho cô ấy một bó hoa còn đọng sương là để tỏ tình.
“Nhà”, chẳng phải nên là “bố, và em ” sao? Tôi là bố, cô ấy là , sau này sẽ có thêm một đứa .
Nhưng tôi không dám nói ra, vì tôi còn chưa mạnh.
Hiện tại, chỉ cần có thể ở bên cô ấy với tư là em trai là tôi đã thấy mãn nguyện .
mà cô ấy vẫn rời bỏ tôi.
Rõ ràng đã hứa sẽ không vứt bỏ nhau cơ mà.
Kết thúc huấn luyện quân sự, tôi đặt chuyến bay sớm nhất về lại Thành.
Cô ấy đã dọn khỏi căn nhà của chúng tôi.
Tôi ngồi chờ trước cửa hàng cô thường đến suốt hai ngày hai không rời, cuối cùng cũng đợi cô ấy.
Cô ấy vẫn xinh như xưa, chỉ là gầy rất nhiều.
Cô ấy nói tôi không xứng với cô ấy.
Tuy lời nói có khó nghe , nhưng đó là sự .
Một thiên kim tiểu thư đứng trên mây, còn tôi chỉ là đứa con riêng không dám lộ mặt, lấy gì xứng đôi?
Tôi gắng học hành, gắng để bản nên xuất sắc hơn.
Sau này, tôi mang bảng điểm đến tìm cụ nhà họ Vân.
Ai mà nỡ từ chối một đứa cháu trai ưu tú mọi mặt cơ chứ.
Nhất là trong tình hình bố tôi chỉ có một đứa con gái ốm yếu duy nhất.
cụ nhà họ Vân dựng nên câu chuyện đứa trẻ bị cóc năm xưa nay lưu lạc về, tôi danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông, đổi tên thành Vân Tùy Chi.
Dù câu chuyện có đầy lỗ hổng cũng chẳng sao, vì kẻ đối đầu với bố tôi người thì ngã ngựa, kẻ thì về hưu. Chẳng ai dám bới móc.
Năm ba đại học, tôi đầu khởi nghiệp.
Có kinh nghiệm hay không không quan trọng, tôi thông minh, lại có hậu thuẫn vững chắc, vậy là .
ty tôi tên là HM.
nội hỏi có ý nghĩa gì, tôi nói là “home” – để kỷ niệm tôi cuối cùng cũng có nhà.
nội vỗ tay tôi, khen tôi là đứa trẻ ngoan.
Lần này cũng không coi là nói dối, chỉ là để tưởng niệm “gia đình” – cái nhà mà tôi có với cô ấy.
về nhà họ Vân, chỉ là con đường tắt để tôi sớm có tư đứng bên cô ấy.
Tôi hứa với cô ấy, sau này sẽ rất rất giàu.
Dù cô ấy đã bỏ rơi tôi.
Hai năm sau khi tốt nghiệp, đôi cánh đã vững. Đã đến lúc quay lại tìm cô ấy.
Ngày đầu tiên về Thành, cô ấy tặng tôi một “món quà lớn”: Cô ấy có con , còn muốn tìm bố cho đứa .
Đau lòng , nhưng tôi tự an ủi mình: Ít ra cũng chứng tỏ hiện tại cô ấy vẫn độc .
Tôi mua rất nhiều sách dạy nuôi con, lén lút học.
May sao mọi nỗ lực không uổng phí, con gái cô ấy rất thích tôi, tôi còn lén dạy con gọi tôi là “bố”.
Tôi vẫn thích cô ấy như sáu năm trước.
Nhưng tôi không dám tỏ tình, vì bị cô ấy bỏ rơi, cảm giác đó quá đau đớn.
Tôi định sẽ từ từ tiến tới.
Không ngờ vài ngày sau, bạn cô ấy gọi cho tôi, nói cô ấy say rượu, cứ đòi tìm tôi.
Tôi lập tức cúp buổi họp video chạy đến chỗ cô ấy.
Cô ấy chọc vào ngực tôi, cái một, nói tôi là “em trai”.
Cứ như buổi chiều hoàng hôn sáu năm trước, cô ấy giẫm lên bóng tôi.
Tôi đưa cô ấy về, chăm sóc cô ấy cả .
Vậy mà hôm sau cô ấy lại đầu tránh mặt tôi ở ty.
Tôi như bị nỗi sợ bị vứt bỏ bao trùm lại.
Tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ hóa giải mối quan hệ của chúng tôi, thì nhận điện thoại nội gọi về.
Bữa tối hôm ấy, cả nhà đang ăn thì điện thoại báo tin Thành có cảnh báo giông.
Tôi buông đũa, đặt vé máy bay sớm nhất để quay lại.
Cô ấy sợ sấm chớp.
Trước đây tôi chưa khả năng, nhưng giờ tôi chỉ muốn ở bên cô ấy trong mọi giông.
Tôi ngồi ngoài cửa nhà cô ấy cả , dầm suốt.
Sáng hôm sau, tôi sốt đến mức mê man.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là cơ hội nên đac nhờ trợ lý gọi cô ấy đến chăm sóc.
Quả nhiên, cô ấy đến, mang theo sự lo lắng và đau lòng không hề che giấu.
Cô ấy chăm sóc tôi rất chu đáo.
Cô tiểu thư năm nào đến bát cũng không rửa nổi giờ đã biết nấu cháo.
cô ấy bận rộn trong bếp, trái tim trống rỗng bao năm bỗng lấp đầy.
Nhưng vẫn chưa .
Tôi phải ép cô ấy thêm một bước.
Tôi ý hỏi cô ấy đến làm gì, chẳng phải đã không cần tôi sao.
Cô ấy khóc, nói là vẫn cần tôi, khóc đến mức tim tôi thắt lại.
Tôi hôn cô ấy, cô ấy không kháng cự, còn nói có thể tôi không làm “bố hờ” , vì đứa không phải con cô ấy.
Hây, xem chừng đống sách dạy nuôi con mà tôi cặm cụi đọc bao lâu nay thành cốc !
Không đúng, cũng không uổng , dù sao thì… Sau này chúng tôi cũng sẽ có em mà, đúng không?
Hồ Vi, lần này… Xin em đừng bỏ rơi anh …
[ TOÀN VĂN HOÀN ]