Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Cô không ngờ có một ngày Ôn Nhã chủ tìm đến mình.
An Nhiên vừa lên bậc thang thì thấy có người đứng cách hai bậc, ngẩng cao , mang dáng vẻ khinh thường. Người đó chính là Ôn Nhã.
An Nhiên im , chỉ chờ cô ta nói.
Ôn Nhã nhìn cô trên xuống dưới rồi nhíu mày. Trong ánh mắt là sự chán ghét, cho cô nghèo hèn thô lỗ, chẳng có tiền mua đồ thật mà còn dám đeo hàng . Cô ta như vậy thì làm sao có thể được cha mẹ yêu thích.
An Nhiên không ngờ Ôn Nhã lại đến để thị uy. Nhưng trông cô nghèo thì đã sao.
Có lẽ cô ta đã quên .
Cô chính là thiên kim thật từng đ.á.n.h tráo, còn cô ta chỉ là kẻ mạo. Cho dù cũng nói cô lên trong nghèo , khác biệt hoàn toàn với Ôn Nhã.
Năm ấy, đứa con gái nhà họ Ôn vì t.a.i n.ạ.n xe mà coi là c.h.ế.t mất xác. Không ngờ cô trôi dạt đến trại trẻ mồ côi, đó được nhà họ An nhận nuôi.
Gia tộc họ An đời đời làm ăn buôn bán, giàu có bậc nhất. Ông bà An luôn mong có con gái, vì họ không thể sinh thêm nên đã đến trại trẻ mồ côi đón cô nuôi.
đó, cô trở thành tiểu công chúa được cưng chiều hết mực. Cô cũng hết lòng yêu thương họ, ngọt ngào gọi ba mẹ.
Cha mẹ nuôi tài sản dồi dào nhưng sống kín đáo. Họ đổi đồng hồ Patek Philippe thành Longines, đổi túi Hermès thành LV.
Cha mẹ sắp xếp cho cô đi thực tập ở một công ty có tiếng để rèn luyện, chuẩn kế thừa sự nghiệp. Quần áo haute couture cũng được thay bằng áo phông quần jean giản dị.
Không ngờ trong mắt vài người, đồ của cô lại thành hàng .
Có người mỉa mai lưng, nhưng cô chỉ . Cô tin vào tình yêu của cha mẹ nuôi mình, thứ tình yêu mà không cần cố gắng lòng mới có.
Chỉ có những người không cùng huyết thống mới lo sợ mất đi tình cảm đó.
Ôn Nhã ngạo mạn buông lời. Cô ta nói bao nhiêu năm qua đã sống ở đây, tình cảm đã vượt xa hai chữ huyết thống. Cô ta cho An Nhiên trở cũng không thay đổi được gì.
Nói xong, Ôn Nhã kéo khẩu trang, cố tình hất vai cô rồi rời đi.
An Nhiên . Mười bảy năm xa cách, làm sao chỉ bằng hai chữ huyết thống mà xóa hết.
Ngày tài xế đưa cô nhà họ Ôn, mọi mong chờ trong lòng đều tan biến.
Cô từng tưởng tượng vô số cảnh gặp lại cha mẹ ruột. Có thể cảm , có thể ấm áp, có thể thân thiết. Nhưng không một đến hiện thực tàn nhẫn như thế này.
2
“Chị gái, phòng ngủ đã dọn dẹp xong rồi, hy vọng chị sẽ thích.”
An Nhiên nghe thấy vậy liền nhìn sang Ôn Nhã.
Cô gái kiêu căng, hống hách ban nãy đã thay đổi, gương mặt nhu hòa. Ôn Nhã vừa nói vừa mỉm đến trước mặt An Nhiên, khi ánh mắt hai người chạm nhau, sự gượng gạo ngại ngùng lập tức hiện rõ.
Chỉ trong giây lát, cha Ôn đã đi tới ôm vai an ủi Ôn Nhã.
Cảnh tượng cha con thâm tình đập vào mắt An Nhiên, cô cảm thấy chua xót.
Cô rõ Ôn Nhã đang vờ ngoan ngoãn để lòng, cha lại mềm lòng. Nhưng thấy cha ruột, người lẽ ra phải thương yêu mình, giờ lại tận tình bảo vệ cô con gái nuôi, lòng An Nhiên không khỏi buốt giá.
Bữa cơm tối đó vô cùng gượng gạo. Không đề cập đến thân thế.
Cha mẹ cũng chưa kịp giải thích, thì Ôn Nhã đã tái mặt. Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y An Nhiên, nghẹn ngào hỏi: “Nếu cha mẹ là cha mẹ ruột của chị ấy, vậy con phải làm sao?”
Ngay đó, cô ta lảo đảo ngất xỉu.
Thật đúng là đỉnh, diễn xuất của cô còn gái nuôi này phải nói là, Oscar đã nợ cô ta một tượng vàng.
Anh trai song sinh Ôn Lễ lập tức hét , mạnh mẽ đẩy An Nhiên ra, bế Ôn Nhã chạy ra ngoài.
Cha mẹ cũng vội vàng theo , không thèm nhìn An Nhiên một .
Bác sĩ chẩn đoán Ôn Nhã chỉ vì xúc quá mức, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
An Nhiên chậm rãi đến bệnh viện. Ôn Lễ đang ngồi cạnh giường, dịu dàng canh chừng Ôn Nhã đang ngủ. Anh ta thậm chí không buồn ngẩng nhìn cô một .
Mẹ Ôn liếc qua, lùng nói: “An Nhiên, con trước đi. Lỡ lát nữa Nhã Nhã tỉnh dậy thấy con, sợ cảm xúc sẽ càng kích .”
An Nhiên trở lại nhà họ Ôn. Họ sắp xếp cho cô một phòng riêng. Khắp nơi trong phòng đều mang dấu vết cuộc sống của Ôn Nhã, cô như đang xâm phạm vào không gian riêng tư của người khác.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy trên bàn có một bức vẽ, rất giống tranh thờ.
Cô cúi người muốn nhìn kỹ thì có giọng nói vang lên: “Đừng vào.”
Cơ thể cô cứng lại, quay thì thấy mẹ Ôn đã bệnh viện trở .
Ngày tiên ở nhà họ Ôn, bà ta không hỏi han, không trò , chỉ lùng nhìn cô một rồi nhắc nhở: trong phòng đừng vào đồ của người khác.
Bà ta dừng lại một lát, rồi nói nhỏ: “An Nhiên, chúng ta quả thực thiếu nợ con rất nhiều. Nhưng bây giờ Nhã Nhã đang yếu, nên tạm thời chúng ta chưa công bố thân phận thật của con. Đợi thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ cho con một lời bù đắp.”
Mọi kỳ vọng trước đó của An Nhiên lập tức sụp đổ.
Có lẽ sự dịu dàng không dành cho cô. Những tình cảm bỏ lỡ bao năm cũng không thể lập tức lại.
nói thành lời, chỉ thấy nặng nề.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Cha An gửi: “Con gái cưng, con đã quen với nhà họ Ôn chưa?”
Mẹ An gửi: “An Nhiên, họ không bắt nạt con chứ?”
…
An Nhiên nhìn vào màn hình, khóe miệng khẽ cong lên.
Những dòng chữ đơn giản, lại cô ấm áp vô cùng.
Trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm. Cô thầm : “Yêu mình thì cứ yêu, cần gì phải lãng phí cảm xúc vào những người không xứng đáng.”
3
Sáng hôm , An Nhiên vừa xuống lầu đã thấy bốn người nhà họ Ôn ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Không khí nghiêm túc như thể đang bàn .
Mọi người nhìn thấy cô liền đồng loạt im , không nói thêm câu nào.
An Nhiên lẽ ngồi xuống ăn cơm. Đã không thể hòa nhập thì cô cũng sẽ yên làm một người câm.
Mẹ Ôn mấy định mở miệng nhưng lại thôi. Cuối cùng bà nhìn An Nhiên rồi nói:
“An Nhiên, thật ra… con có một vị hôn phu đã định trong bụng mẹ.”
Đũa trên An Nhiên khựng lại. Giọng cô bình tĩnh:
“?”
“Lục Vân Chu.”
An Nhiên thoáng ngẩn ra.
Mẹ Ôn thấy cô không nói gì liền thở dài một hơi:
“Nhà họ Lục vốn thuộc giới chính trị, mấy đời đều là nhân vật nổi bật. Đến đời ông nội Lục Vân Chu mới vào thương trường, thế lực trải rộng, sánh kịp.”
Mẹ Ôn nắm cô rưng rưng nước mắt:
“Mẹ con chắc chắn bằng lòng, nhưng sự việc đã đến mức này, mẹ cũng không còn cách nào khác.”
Bà ta ngập ngừng, dường như muốn nhắc đến lời đồn Lục Vân Chu có vấn đề thần kinh, nhưng lại không dám nói thẳng.
Tin tức này An Nhiên cũng từng nghe qua, thậm chí còn rõ hơn cả mẹ Ôn.
Nhà họ Lục nhà họ An vốn có hợp tác lâu đời, trước đây An Nhiên cũng từng nhiều gặp tiếp xúc với Lục Vân Chu.
An Nhiên cố nén, khẽ hỏi:
“Vậy còn Ôn Nhã thì sao?”
Một câu đã mẹ Ôn nghẹn họng.
Bà ta ấp úng:
“ hôn ước này… để Nhã Nhã thay con cũng được.”
Cả người An Nhiên như nhấn chìm trong giá . Cô bật chua chát:
“Một người lên trong sự nâng niu, hưởng hết vinh quang dưới danh nghĩa tiểu thư nhà họ Ôn. Nhưng đến lúc phải trả lại tất cả thì lại trốn tránh. Đạo lý của thế gian này chính là như vậy sao?”
“An Nhiên, ý của mẹ là…”
Cha Ôn tức giận, trầm giọng:
“Đừng không điều. Con có thể tiếp nhận thì tiếp nhận đi. Con chỉ là một đứa con lên ở nông thôn, không có giáo dưỡng đàng hoàng, nhà họ Lục lúc nào cũng có thể bỏ rơi con. Con chỉ cần im chịu đựng, Nhã Nhã được nuôi dạy bé, con bé gả đi vừa giải quyết khăn của nhà họ Lục, vừa giúp nhà họ Ôn giữ thể diện. Kết quả này là đôi bên cùng có lợi.”
An Nhiên nghe xong chỉ thấy nực . gọi là bù đắp hóa ra chỉ là gió thoảng mây bay. Cô hiểu ra, tất cả đều là lời dối trá.
Cha Ôn nổi giận, giơ định tát cô.
May mà An Nhiên nhanh nhẹn né tránh. này cô không còn im chịu đựng nữa. Cô nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt băng:
“ trước đến nay ông chưa từng cho một chút tình thương của người cha. Vậy thì cũng đừng quá coi trọng thân phận con gái này.”
“Dù thế nào thì cũng phải nhường cho cô ta gả đi đúng không?”
Lời vừa dứt, An Nhiên thấy rõ ràng cha Ôn thở phào, như thể đã trút được gánh nặng.
Cô bình tĩnh nói tiếp:
“Vậy!!! cần một khoản tiền bồi thường. Ít nhất cũng mười triệu. Nếu không, sẽ đi khắp nơi nói Ôn Nhã chỉ là đứa con gái mạo.”
Cha Ôn khinh thường liếc nhìn cô:
“Đúng là nghèo đến phát điên.”
An Nhiên không đáp, nhưng trong lòng đã đoán được lý do. Gần đây nhà họ Ôn kinh doanh gặp khăn, vốn tư thất bại, đứt gãy vốn lưu dẫ đến nợ nần chồng chất. Bọn họ phải gả Ôn Nhã vào nhà họ Lục để đổi phú quý lâu dài.
Mười triệu đối với cô không , nhưng với họ, chỉ cần giữ được nhà họ Ôn thì giá đó vẫn chấp nhận được.
Mẹ Ôn rưng rưng, Ôn Nhã vội vàng đỡ bà, dịu dàng nói:
“Mẹ đừng giận. Chắc chị ấy chỉ hồ đồ thôi.”
An Nhiên nhìn cô ta, chỉ thấy nực . dáng vẻ bạch liên hoa thật đáng khâm phục. Nhưng trong ánh mắt lóe lên lại là suy hoàn toàn khác, sự khác biệt một trời một vực.
Quả nhiên, ngay giây Ôn Nhã ngẩng , quét mắt nhìn An Nhiên, giọng điệu sắc bén:
“Con nhỏ nghèo hèn ngu ngốc này, cứ chọc giận ba mẹ vài nữa đi. Đến lúc đó ba mẹ sẽ tuyệt tình cắt đứt quan hệ với cô, tống cổ cô ra khỏi nhà họ Ôn.”
Lời nói cay độc đó hoàn toàn khác với bộ dạng ngoan ngoãn thường ngày cho cha mẹ Ôn Ôn Lễ đều sốc.
Rõ ràng chính Ôn Nhã cũng không hiểu tại sao mình lại buột miệng nói ra những lời như vậy, vội vàng che miệng.
An Nhiên đang hiểu thì trong bỗng vang lên một giọng máy móc lùng:
“Chào mừng ký chủ kích hoạt hệ thống Thật Lòng. Chỉ cần nhìn vào người khác, cô sẽ được suy chân thật nhất của họ.”
Khóe môi An Nhiên cong lên. Đúng là bàn vàng tuyệt vời.
Có được mười triệu trong rồi, cô cố gắng kìm nén niềm vui, vờ bình thản nói:
“ không muốn làm phiền các người lâu đâu. đính hôn, sẽ đi thông báo ngay.”
Trong ánh mắt chán ghét giận dữ của cả nhà, cô lắc lư ra khỏi cổng.
Ha, thế giới này quả thật thú vị. So với việc đi thực tập ở công ty nhỏ kiếm tiền thì làm như thế này còn nhanh hơn nhiều.
Cô đang định gọi xe thì một chiếc xe dừng lại bên đường, cửa kính hạ xuống. Khuôn mặt góc cạnh của Kỷ Vũ Xuyên hiện ra.
Cậu nhìn cô, không hỏi nhiều, chỉ nói:
“Lên xe đi.”
Đôi mắt An Nhiên sáng rực, mừng rỡ tới.
Cô thầm : “ mới thật sự là người coi mình là bảo bối chứ?”
Rồi lại nhớ đến hệ thống vừa xuất hiện, trong lòng dâng lên chút háo hức.
Cậu ấy… rốt cuộc có thích mình thật không?