Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
“Két ——!”
Tạ Thiên Hựu theo, chặn đầu xe tôi.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi .
“Trần Vũ An, em đang làm loạn gì ? Chỉ là một con thỏ gỗ bình thường, đến mức phải hủy hôn ?”
Anh kéo cửa xe, khuôn mặt tràn ngập vẻ không tin nổi.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh:
“Nói xong ? Nói xong thì tránh ra, đừng chắn đường.”
Tạ Thiên Hựu vừa giận vừa cuống:
“Bối Bối tuổi thôi, con không có ác ý. thích em nên đem món đồ chơi yêu thích của mình tặng em.”
“Em nghe không? Con bị em dọa đến suýt nghẹt thở rồi, em không xót ?”
Tiếng của Bối Bối vang lên, trong đầu tôi hiện lên ánh mắt giống hệt người phụ nữ năm xưa. Tôi siết chặt bàn tay bên hông.
Nhưng kiên quyết đáp:
“ thì cũng đáng đời ! Tránh ra, tôi muốn đi.”
“Trần Vũ An!” – Tạ Thiên Hựu giận gào lên, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tôi không trả lời, cũng không thèm liếc nhìn.
Mẹ Tạ bế Bối Bối :
“Vũ An , là lỗi của Bối Bối, mẹ sẽ dạy dỗ ngay.”
Vừa nói bà vừa tát Bối Bối hai , giật lấy con thỏ trong tay con rồi ném mạnh ra xa.
Tôi rất muốn lao lên giành lại món đồ đó, nhưng cuối cùng chỉ có cắn răng chịu đựng, không liếc nhìn dù chỉ một , sợ bị người khác phát hiện điều gì.
Tôi chỉ khăng khăng đòi rời đi.
Tạ Thiên Hựu vò đầu, nắm chặt tay tôi:
“Vũ An, bao nhiêu khách mời đang chờ kìa. Em có bất mãn gì thì đợi sau lễ cưới chúng ta nói chuyện, được không?”
“Nếu em thỏ gỗ không may, đợi xong tiệc anh sẽ lập chở em đi chùa lễ Phật.”
Giọng anh tràn đầy uất ức và cầu .
Tôi hất tay anh ra, lạnh lùng:
“Tôi nói không cưới là không cưới! Anh đừng dài dòng , chúng ta đường ai nấy đi cho êm đẹp!”
Tạ tôi không nghe lời thì giận dữ hét lên:
“Cô nói dễ nghe quá nhỉ! Không tính chi phí đám cưới, riêng bao nhiêu khách mời kia, cô nói một món quà trẻ con không may mắn là không cưới, diện nhà họ Tạ chúng tôi để đâu?”
“Còn cả Bối Bối, tuổi, cô muốn để mang tiếng phá hoại đám cưới chú ruột chỉ một con thỏ gỗ nhỏ xíu ? Cô ác vừa thôi!”
Tôi cười lạnh:
“Đúng, tôi ác đấy. Vừa hay khỏi cưới , các người đi tìm cô con dâu nào dễ mềm lòng mà rước về đi.”
“Cô——!” – Tạ đến nỗi không thốt nên lời.
Tạ Thiên Hựu đột nhiên quỳ một gối trước mặt tôi, ánh mắt đầy đau thương:
“Bảo bối, mười năm tình cảm, em thực sự muốn vứt ?”
“Em quên rồi , chúng ta nói sẽ đi trượt tuyết hưởng tuần trăng mật?”
“Quên rồi , chúng ta ngồi trước máy tính xem ảnh ghép, tưởng tượng con mình sẽ đáng yêu thế nào?”
“An An, đừng anh lại được không? Đây là đám cưới của chúng ta mà, em mong chờ suốt bao lâu cơ mà…”
Tôi không hề lay động, thẳng tay đẩy anh ra:
“Đừng lôi tình cảm ra !”
“Tạ Thiên Hựu, hôm nay cho dù anh có nói gì, tôi cũng không cưới anh đâu.”
“Mà lý do cũng chỉ có một – chính là con thỏ gỗ đó!”
Tôi mạnh mẽ đóng cửa xe, ra lệnh cho tài xế:
“Lái xe đi!”
“Hu hu hu, cô dâu xinh đẹp ơi, lỗi mà, Bối Bối thổi thổi cho cô nè, đừng đi có được không?” – Mẹ Tạ bế Bối Bối bám chặt cửa kính xe.
Khuôn mặt nhỏ xíu đầy nước mắt, vừa vừa nấc cụt:
“Thỏ con… thỏ con không cần , cô đừng đi mà!”
Tôi thoáng do dự, nhưng lạnh lùng chút một gỡ tay con ra khỏi cửa xe.
Xe vừa định khởi động, thì một người đàn ông khập khiễng kéo theo người phụ nữ gầy gò – là mẹ của Bối Bối, em trai và em dâu của Tạ Thiên Hựu.
“Chị dâu, là lỗi của vợ chồng em không dạy con nên người. Chúng em lỗi chị!”
Em trai đẩy vợ mình một , cô lập quỳ đất, tự tát vào mặt.
“Chị dâu, em lỗi, em quỳ lạy chị. chị tha cho Bối Bối lần này, cầu chị đấy…”
Tôi nhìn hai người họ thật sâu, rồi thu lại ánh mắt:
“Tránh ra, đi thẳng.”
“Trần Vũ An! Chỉ là một con thỏ gỗ thôi mà, em có nhẫn tâm !” – Giọng Tạ Thiên Hựu khản đặc, mắt đỏ bừng.
Anh đuổi theo, nhưng bị cú khởi động bất ngờ của xe hất ngã, suýt đập đầu gối vào đất.
“Con ơi!”
“Thiên Hựu!”
Tiếng la thất thanh vang lên phía sau.
02
“Vũ An, anh em, đừng đi, đừng anh lại được không?”
Anh lảo đảo đứng dậy, lảo đảo .
Tôi siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trái tim nhói đau dữ dội khi nhìn cảnh .
Mười năm tình cảm, chi tiết trong lễ cưới đều là tôi và Tạ Thiên Hựu cùng nhau lên kế hoạch.
Đúng anh nói, tôi chờ đợi ngày này rất lâu, đến mức đêm qua còn hồi hộp mà mất ngủ.
Bố mẹ chồng tương lai đối xử hiền hòa, rộng lượng, bao giờ chê tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, cha lại tái hôn rồi mặc tôi.
Tạ Thiên Hựu suốt mười năm luôn cưng chiều, chung thủy, có lỗi với tôi.
Mọi thứ đều hoàn hảo, buổi lễ cũng diễn ra suôn sẻ…
Nghĩ đến con thỏ gỗ đó, nghĩ đến người mẹ vĩnh viễn rời xa tôi, tim tôi đau nhói xen lẫn nỗi hoảng sợ. Tôi dứt khoát ra lệnh cho tài xế:
“Lái nhanh lên!”
Sau đó, lại tất cả phía sau, một đi không ngoảnh lại.
Còn kịp thay váy cưới, tôi vội vã đến một nơi, rồi quay về căn nhà tân hôn mà tôi và Tạ Thiên Hựu cùng đứng tên, đôi mắt đỏ hoe.
Từ chiếc giường cưới rộng lớn, đến tấm thảm chùi chân ngoài cửa… thứ một đều do chính tay tôi lựa chọn và trang trí.
Mũi tôi lại cay xè, nước mắt suýt không kìm được.
Tôi thay váy cưới, tiện tay gom hết mọi kỷ vật suốt mười năm yêu nhau với Tạ Thiên Hựu – từ thư tay, ảnh chụp đến những món quà kỷ niệm – ném thẳng vào thùng rác.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tôi vừa định rời đi thì cửa bật mở.
Là người nhà họ Tạ vừa tiễn khách xong lập đuổi theo về.
chiếc vali trong tay tôi, Tạ Thiên Hựu lao :
“Vũ An, em định đi đâu? Anh không cho phép em đi!”
Tóc anh rối tung, áo sơ mi rách, tay còn trầy xước do ngã.
“Vũ An, chẳng phải em nói con thỏ gỗ kia không may mắn là đồ cũ ? Không đâu, thật sự không cả.”
“Mẹ anh biết một đạo quán rất linh, chúng ta đến đó dâng hương, rồi làm lại hôn lễ từ đầu, được không?”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, kiên quyết gạt tay anh ra.
“Không cần.”
“Một lần xui xẻo là quá đủ. Tạ Thiên Hựu, em hủy hôn ngay tại lễ cưới có nghĩa là muốn chia tay. Chúng ta kết thúc rồi, anh hiểu chứ?”
Dứt lời, tôi kéo vali quay lưng đi.
Tạ Thiên Hựu lắc đầu, giọng van nài sắp :
“Không! Ai nói là chúng ta chia tay? Anh không đồng ý!”
“Vũ An, bảo bối, anh yêu em, không sống thiếu em.”
“Anh biết em vốn không phải người mê tín hay tuyệt tình … Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết được không?”
Mẹ Tạ không đành lòng nhìn con trai mình khổ sở thế, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn gay gắt hướng về phía tôi:
“Nói lời hay không nghe, Trần Vũ An, có phải cô ở bên ngoài có người khác rồi nên cố tình đùa giỡn Thiên Hựu và cả nhà họ Tạ chúng tôi?”
“Thỏ gỗ không may mắn gì chứ? Rõ ràng là cô trơ trẽn, lại còn muốn đổ lỗi lên đầu nhà chúng tôi, đúng không?”
Càng nói bà càng kích động, nước mắt lại trào ra.
Em dâu Tạ ôm Bối Bối , quỳ sụp , níu lấy chân tôi:
“Chị dâu, mọi lỗi lầm đều là do em, là em dạy con không tốt. Chị rộng lượng cho anh hai thêm một cơ hội đi.”
“Con thỏ gỗ kia đúng là đồ cũ, nhưng thật sự chẳng phải vật xui xẻo gì cả. Em để Bối Bối lạy chị, chị tha cho con một lần được không?”
“Nhà họ Tạ rất tốt, chị dâu , chị gả vào đây sẽ không thiệt đâu, chị tin em một lần đi!”
Ánh mắt cô đầy xót xa, nhưng cố ép đầu Bối Bối dập đất.
Chỉ một thôi mà khiến Bối Bối đau quá lại òa .
Tôi nhìn con – đôi mắt đó, giống mẹ tôi đến rợn người – khóe tim đau đớn bị bóp nghẹt.
Tôi lập quay đi, tránh ánh mắt của , chỉ nhìn dấu bàn tay đỏ ửng trên má em dâu Tạ, giọng tôi trầm :
“Gả vào nhà họ Tạ không thiệt… Em thật sự nghĩ ?”
Tiếng của cô bỗng khựng lại, ánh mắt chợt lóe lên tia oán hận. Nhưng ngay sau đó, cô nghiến răng gật đầu:
“Đúng, nhà họ Tạ rất tốt, có gả vào là phúc phận của em.”
Tim tôi chùng , cảm mệt mỏi vô cùng. Giận cô quá cam chịu.
Tôi không còn muốn nói gì thêm, đẩy họ ra, bước thẳng đến cửa.
“Đứng lại!” – Giọng cha Tạ gằn lên, khuôn mặt thoắt u ám.
Em trai Tạ còn lao lên định kéo tôi lại.
“! Em! Hai người bình tĩnh lại!” – Tạ Thiên Hựu lập chắn trước mặt tôi.
Tôi nhân cơ hội mở cửa, ra ngoài.
Chỉ đến khi ngồi vào xe, trái tim đang đập loạn dần bình tĩnh lại.
Tôi lấy điện thoại, nhắn cho Tạ Thiên Hựu một câu:
【Nhà muốn bán hay giữ thì tùy, chuyển cho tôi một nửa tiền nhà.】
Rồi thẳng tay chặn số anh ta, kéo vali về ký túc xá của công ty.
Đêm đó, trong giấc mơ của tôi khi thì là đêm mưa tầm tã, bóng mẹ tôi dần tan biến giữa màn mưa, mặc tôi gào thét thế nào bà cũng không quay đầu lại.
Lúc thì là buổi lễ cưới đỏ rực và chói mắt, người nhà họ Tạ cười nói linh đình, còn mẹ tôi thì đứng lặng lẽ một bên, khuôn mặt nhuốm má//u và nước mắt.
Sáng tỉnh dậy, mặt tôi còn lấm lem vệt nước mắt khô.