Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, sau buổi họp lớp, khi tôi còn chưa mở mắt ra thì đã sờ trúng một cái chân đầy lông.
Vì tò mò, tôi không nhịn được mà đưa tay dò dẫm vài lần…
Ngay giây tiếp theo – rầm! – cửa bật mở, một nhóm người tràn vào phòng.
Tôi hoảng hồn rụt tay lại, lập tức mở choàng mắt, ôm chặt lấy chăn.
“Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh…”
Mấy người đàn ông vừa bước vào có vẻ bị hoảng sợ, đồng loạt bật lên những tiếng thán phục kinh ngạc.
Tôi: ??? Bác sĩ Lục gì cơ?
1
Tôi theo ánh mắt họ nhìn sang – một người đàn ông đang nằm ngay bên cạnh tôi.
Hai chân anh ta dài thẳng, rắn chắc, phủ đầy lông, tràn ngập hormone nam tính. Nhìn lên trên nữa…
Tôi như mù mắt.
“Mọi người… bọn tôi không cố ý…” Một nhóm người vội nhắm tịt mắt lại, vội vàng giải thích.
Tôi không quen đám người đó, càng không quen người đang nằm cạnh mình. Đang lúc tôi lúng túng chẳng biết làm sao.
Người bên cạnh đưa tay kéo kéo chăn, khẽ hé mắt liếc nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Cho tôi một ít?”
Tôi mất một giây để hiểu câu đó, sau đó như bị điện giật lập tức buông tay.
Chiếc chăn vừa vặn che được phần quan trọng, anh ta lại nhắm mắt, giọng lười biếng:
“Không phải gọi cô.”
Hả…
Tôi bị dọa đến mức chuẩn bị xuống giường, thì anh lại thở dài một tiếng, bất lực nói:
“Không phải gọi cô.”
Vừa dứt lời, đám đàn ông kia cuối cùng cũng ngừng hóng chuyện, ném lại một câu:
“Trưởng khoa đang giục họp đấy, mau xuống đi.”
Rồi chen nhau chạy ra ngoài.
Thế giới bỗng chốc yên ắng.
Tôi ôm chặt một góc chăn, ngồi đó, run như cầy sấy.
2
“Cô sợ gì vậy?”
Có lẽ bị tôi run đến mất cả buồn ngủ, anh mở mắt nhìn tôi một cái, rồi không chịu được lại nhắm lại.
“Tôi… tôi hình như… hơi đau.”
Vì hoảng loạn quá mà tôi bắt đầu nói bừa, vừa dứt lời đã muốn tự tát mình một cái.
Lần này anh mở mắt ra, cuối cùng cũng không nhắm lại nữa.
Chỉ nhìn tôi vài giây, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó vòng tay dài khẽ kéo tôi lại, miễn cưỡng ôm lấy eo tôi:
“Lần đầu tiên… là như vậy. Chút nữa sẽ ổn thôi.”
Chắc là anh đang an ủi tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, ngược lại còn toát hết mồ hôi lạnh.
Sau đó, tôi cúi đầu xuống – nhìn thấy một vệt máu nhỏ trên ga giường…
Tê cả da đầu.
Anh cũng nhìn thấy vết máu đó, sững người một chút, rồi đưa tay xoa đầu tôi, bật cười khẽ:
“Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát rồi.”
Mất kiểm soát?!
Tôi lại bị dọa toát thêm một trận mồ hôi.
“Anh là ai?” Tôi đau khổ hỏi.
Anh bỗng bật cười, như bị tôi chọc giận mà hóa buồn cười:
“Cô còn không biết tôi là ai, mà cũng dám trèo lên giường ngủ tôi?”
“Tôi… tôi không nhớ gì cả…”
Tôi chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, nổi cả da gà, “Chuyện này… có khi nào có bầu không?”
Được rồi, chính tôi cũng cạn lời với mình.
Trong tình huống này, vậy mà tôi lại gạt hết mọi nghi vấn sang một bên, chỉ lo hỏi câu mấu chốt nhất.
Đúng là… không hổ là tôi.
“…” Anh lại mở mắt liếc nhìn tôi một cái, trông vô cùng mệt mỏi.
Tôi nhìn dáng vẻ rã rời của anh, có cảm giác nếu tôi chạm nhẹ một cái thôi, anh sẽ ngừng thở tại chỗ.
Rốt cuộc tối qua tôi đã điên đến mức nào mà hành hạ người ta thành ra thế này?
Tôi xấu hổ không để đâu cho hết.
“Không đâu.”
Anh đáp lại bằng một câu ngắn gọn, dứt khoát.
Tôi chẳng có kinh nghiệm, lại không nhớ nổi chuyện tối qua diễn ra thế nào, nên cũng không dám hỏi thêm.
Anh nói không có bầu thì chắc là không rồi, dù gì người ta cũng được gọi là bác sĩ.
Có khi nào anh ấy đã dùng biện pháp an toàn?
Tôi đành phải nghĩ vậy cho yên tâm.
“Vậy… tạm biệt nhé?”
Để tránh cảnh ngượng ngùng khi cả hai cùng tỉnh táo, tôi chọn cách chuồn đi sớm.
“…” Anh liếc tôi một cái, bỗng nhiên bật cười,
“Được thôi.”
3
Tôi cứ tưởng mình và anh sẽ không bao giờ gặp lại.
Thế nhưng hai tuần sau, tôi cầm que thử thai, run rẩy ngồi trước cửa phòng khám của anh.
“Chị dâu ơi!”
Một nam bác sĩ nhảy phắt đến trước mặt tôi.
Tôi giật mình đến mức suýt chút nữa bị anh ta dọa cho hồn lìa khỏi xác.
“Cô đang đợi bác sĩ Lục à?”
Anh ta nhiệt tình hỏi, như thể thân quen với tôi lắm.
Nhưng thực tế, có lẽ chúng tôi chỉ mới gặp nhau thoáng qua sáng hôm đó ở khách sạn.
Cái sáng khiến tôi muốn độn thổ ấy.
Hai tuần trước, tôi đi họp lớp thời cấp ba, uống quá chén, đi nhầm phòng.
Sau đó tôi mới biết, hôm đó bác sĩ Lục cùng nhóm bác sĩ của anh tổ chức hội nghị ngay khách sạn đó.
Xui xẻo thay, phòng của bác sĩ Lục lại nằm ngay sát phòng tôi.
Hơn nữa, anh ấy đang bị ốm, còn người chăm sóc thì khi ra ngoài lại quên đóng cửa phòng.
Và thế là… tôi xông thẳng vào.
Rồi đồng nghiệp anh sáng hôm sau tới gọi anh đi họp…Thế là có cảnh tượng bối rối kinh điển sáng hôm đó.
“À… phải.”
Tôi gật đại cho xong, mặt đỏ bừng bừng.
“Vào trong đợi đi.”
Không nói thêm lời nào, anh bác sĩ kéo tôi vào phòng nghỉ.
Lúc đi ngang qua bác sĩ Lục, anh có liếc nhìn tôi một cái, như thể không nhận ra tôi là ai.
Thật ra, tôi cũng suýt không nhận ra anh.
Dù gì tôi cũng chưa từng thấy anh ăn mặc chỉnh tề rời khỏi giường bao giờ.
Tôi ngồi chờ đầy lo lắng suốt hai tiếng, nhờ cái bảng tên trên bàn làm việc của anh, cuối cùng mới biết anh tên là Lục Niên, bác sĩ chuyên khoa tim mạch.
Tôi lén tra sơ yếu lý lịch của anh – hóa ra anh đã… 29 tuổi?!
Tôi âm thầm tính xem giữa tôi và anh có bao nhiêu khoảng cách thế hệ.
Một lát sau, Lục Niên cuối cùng cũng bước vào phòng để thay đồ.
Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:
“Cô đợi mấy tuần rồi?”
Tôi: ???
“Bác sĩ Lục, tôi đợi anh.”
Tôi đứng dậy, siết chặt túi xách, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Cô là…?”
Tôi: ???
Xuống giường là quên người luôn thật à?
“Hai tuần trước, ở khách sạn, chúng ta đã…”
Tôi cắn răng, cố gắng giải thích với anh, càng nói càng thấy không vững.
Cuối cùng dứt khoát lấy que thử thai ra, cẩn thận đưa đến trước mặt anh:
“Tôi hình như… có thai rồi…”
“Bác sĩ Lục, ăn cơm thôi.”
Đúng lúc đó, một nữ bác sĩ xông thẳng vào phòng.
Tôi giật mình định giấu que thử thai đi, ai ngờ tay run làm rơi nó xuống thùng rác bên cạnh bàn.
Tôi liếc nhìn thùng rác, sợ anh không kịp nhìn thấy, đang phân vân có nên nhặt lại không.
“…”
Lục Niên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút trêu chọc đầy ẩn ý.
“Bệnh nhân của anh à?”
Cô bác sĩ kia không có ý định rời đi, còn quay sang nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi ngập ngừng, không biết nên nói gì, cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Có chút việc riêng, các cô đi ăn trước đi.”
Anh không hề giới thiệu tôi.
Tôi có cảm giác như mình là kẻ lén lút làm chuyện mờ ám.
Cô bác sĩ kia rời đi với vẻ rất không cam lòng, trước khi đi còn cố ý kéo tay áo anh như muốn khẳng định chủ quyền.
Anh có bạn gái.
Tôi như bị sét đánh ngang tai.