Người ta gọi chú nhỏ của tôi là “đóa hoa cao ngạo trên vách núi” — vậy mà nay, chú đã kết hôn.
Còn tôi, ngay trong chính ngày cưới ấy, lại lỡ thích phải một “đóa hoa cao ngạo” khác — Từ Giai.
Anh cao đến 1m85, đầu húi cua gọn gàng, giữa một rừng công tử hào hoa, anh vẫn nổi bật nhất.
Bạn tôi bất ngờ đẩy tôi về phía anh, tôi run rẩy lắp bắp:
“Có thể… thêm WeChat không?”
Giữa tiếng hò reo trêu chọc, anh dập điếu thuốc, nở một nụ cười nhạt:
“Em còn nhỏ lắm.”
1
Đám cưới của chú nhỏ khiến cả nhà hân hoan như trúng hội. Người đàn ông lạnh lùng, ngạo mạn bao năm, cuối cùng cũng “bước xuống bệ thờ”.
Mẹ tôi thậm chí cảm động đến rơi nước mắt, cứ nói Bồ Tát đã hiển linh.
Tôi thì ngược lại, chẳng hề mong muốn đến dự. Từ nhỏ đến lớn, người tôi sợ nhất chính là chú nhỏ: lúc nào cũng lạnh như băng, khuôn mặt nghiêm khắc chẳng khác nào Diêm Vương. Đẹp trai thì có đẹp, nhưng phí hoài hết.
Nghe đâu, cô dâu chú nhỏ chỉ lớn hơn tôi đôi chút. Không hiểu sao chị ấy lại “nghĩ quẩn”, đi thích một người hơn mình tận tám tuổi. Nhưng tình yêu vốn là thế, có khi còn mạnh hơn cả khoảng cách thế hệ.
Mẹ tôi hay trêu chọc:
“Con chưa trải qua tình yêu nên không hiểu được. Người đàn ông lớn tuổi, thường biết thương người hơn. Đừng tưởng chú con lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách — một khi yêu rồi thì chiều còn hơn vàng.”
Tôi vừa lựa váy vừa cười nhạt:
“Con dù chưa yêu cũng chắc chắn sẽ không bao giờ thích kiểu ‘đại thúc’ như chú nhỏ. Lạnh lùng thế thì con không chịu nổi đâu.”
Chỉ là… tôi không ngờ cú “vả mặt” lại đến nhanh như vậy.
2
Đám cưới của chú nhỏ xa hoa, khách khứa toàn nhân vật quyền thế. Nhưng ánh mắt tôi, chẳng hiểu sao, cứ bị hút mãi về một người.
Người đàn ông ấy mặc vest nhưng trông đầy lười nhác, chẳng kiểu cách. Khi người đối diện nói chuyện, anh chỉ lặng lẽ cầm ly rượu, ngón tay vuốt nhẹ miệng ly, thỉnh thoảng gật đầu.
Cả dáng vẻ ấy khiến tôi không thể rời mắt.
Bạn thân thấy tôi ngẩn ngơ, liền chọc ghẹo:
“Đường Đường, cậu bị yêu tinh câu mất hồn rồi à?”
Tôi ngớ người:
“Có khi thật đấy.”
Cô ấy nhìn theo ánh mắt tôi:
“Đừng nói với tớ là cậu để ý… Từ Giai?”
“Từ Giai?” Tôi tròn mắt. “Cậu quen anh ta à?”
“Trời ạ, sao cậu không biết? Đó là đối tác của công ty chú cậu, nổi tiếng lắm!”
Tôi bối rối chống chế:
“Tớ từ nhỏ đã sợ chú rồi, đâu có quan tâm ông ấy hợp tác với ai.”
Thế nhưng, ánh mắt tôi vẫn không rời được Từ Giai. Tôi khẽ hỏi:
“Anh ấy… có bạn gái chưa?”
Bạn tôi nhún vai:
“Đóa hoa cao ngạo trên núi, ai leo tới nổi mà có bạn gái chứ.”
Tôi lặng lẽ xoay ly rượu, lại hỏi nhỏ:
“Vậy… anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bằng tuổi chú cậu.”
Tôi khựng lại, ngơ ngẩn thốt lên:
“Hơn mình… tám tuổi?”
3
Đang mải ngắm nhìn, tôi bất ngờ bị bạn thân đẩy thẳng đến trước mặt Từ Giai.
“Thích thì phải dám tấn công chứ, Đường Đường!”
Suýt chút nữa tôi ngã vào ngực anh. Ngước lên, anh thật sự quá cao, khiến tôi luống cuống.
Từ Giai nhìn xuống, đôi mày nhướng nhẹ, giọng thản nhiên:
“Có chuyện gì không?”
Dưới bao ánh mắt cổ vũ, tôi cắn răng lấy hết can đảm, giọng run run:
“Anh… anh cho em xin WeChat được không?”
Xung quanh lập tức hò reo ầm ĩ.
Anh hơi nheo mắt, khẽ cười:
“Em bao nhiêu tuổi?”
Tôi cúi đầu lí nhí:
“Em… hai mươi rồi.”
Anh bật cười khẽ, dập điếu thuốc trong tay:
“Em còn nhỏ lắm.”
Cả đám càng hò hét dữ dội hơn, còn tôi thì đỏ bừng mặt, chẳng dám ngẩng lên.
Anh cúi mắt, thoáng nhìn gương mặt tôi đang đỏ rực, rồi “chậc” khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, anh đưa chân đá nhẹ vào gã hò hét to nhất:
“Đừng ồn nữa, cô bé này mặt mỏng lắm.”