Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giang Chước mày tái nhợt, sắc không chút máu.
Hắn há miệng, vội vàng giải thích:
“Thầy, không phải như vậy!”
Chủ nhiệm hừ :
“Em giải thích nữa, nêu đích danh chính là em!”
“Em đi giải thích với trưởng đi!”
Bản ghi âm của tôi chỉ phát được một lần.
Vừa phát xong, tôi vội vàng đi ra ngoài, đề phòng có người đuổi tôi.
Tuy nhiên, sức mạnh một lần này cũng đủ rồi.
Chưa đầy một tiếng, lan truyền khắp .
Tất cả mọi người đều biết cái gọi là “học thần” chỉ là một kẻ đạo đức giả.
tôi cũng bị gọi đến văn phòng khiển trách.
trưởng xám xịt, đập bàn:
“Cô Trần, cô cũng là một , bị đe dọa phải báo với nhà , ai phép cô tự ý chạy phòng phát thanh?”
Tôi ra vẻ vô tội, như oan ức lớn:
“ trưởng, bản tôi cũng muốn nhẫn nhịn đựng, như vậy đưa ra ánh sáng có lợi ích một , một phụ nữ độc như tôi?”
“Tôi cũng là nạn nhân, hoàn không biết xảy ra, Giang Chước khiêu khích như vậy, tôi vẫn định đợi kỳ đại học rồi tính, kết quả mọi người lại trách tôi!”
Lời nói của tôi khiến Giang Chước sửng sốt.
Tôi tự mình rút lui sạch sẽ, chỉ cần tôi không thừa nhận, sẽ không ai dám khẳng định tôi đã phòng phát thanh.
trưởng cũng sửng sốt.
“Không phải cô?”
Tôi gật đầu:
“ trưởng, ông phải chủ tôi!”
trưởng choáng váng, suýt ngất đi.
Ông ấy không tìm được mục tiêu, thì không trách tôi.
Chỉ có trừng phạt Giang Chước .
Giang Chước tạm thời bị xử lý nghỉ học, kỳ đại học vẫn tiếp tục.
Giang Chước nghỉ học, Trần Miểu chỉ một mình gánh lời đồn đại .
Danh tiếng của nó hoàn xấu đi.
Điều này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của nó, khiến nó không tập trung bài .
Đi đến đâu nó cũng bị những lời bàn tán xung quanh.
Những hành vi xấu của Trần Miểu đã ảnh hưởng đến ấn tượng của và trưởng đối với nó.
Mà việc học của nó cũng không chuyên tâm nữa.
Liên tiếp các kỳ , thành tích của nó giảm thẳng đứng.
Kỳ đại học sắp đến, Trần Miểu định tâm, chuẩn bị yên tâm ôn .
Nhưng tối hôm đó, Trần Miểu đột nhiên chạy đến xe tôi.
Nó gõ cửa kính xe:
“Cô cháu lên xe, phía có người đuổi cháu.”
Nó vô cùng hoảng hốt, khẩn thiết cầu xin tôi.
Tôi giả vờ không hiểu, giọng nói:
“Trần Miểu, cô đã nói với cháu rồi, giữa chúng ta bây giờ không quan hệ , không cần dùng kế khổ nhục kế này để lừa cô.”
Nói xong, tôi liếc kính chiếu hậu.
Phía thật sự không có ai dõi nó.
Những kẻ dõi nó thật sự, luôn trốn bóng tối.
Chờ tôi đi rồi, bọn sẽ đuổi , tìm Trần Miểu tính sổ.
Trần Miểu không biện bạch:
“Thật sự có người dõi cháu, cô cứu cháu với.”
“ này cháu sẽ không bao giờ cãi nhau với cô nữa, mọi đều nghe sự sắp xếp của cô, bỏ cháu lại đây một mình, nếu cháu xảy ra , cô cũng không thoát khỏi liên lụy.”
Nghe vậy, tôi mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt lùng nó:
“Trần Miểu, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi.”
Trần Miểu sợ hãi vô cùng.
Nó run rẩy, co ro.
những người phía đuổi kịp, tôi lập tức lái xe bỏ đi.
rời đi, tôi cố ý kính chiếu hậu.
thấy Trần Miểu không trả được tiền, quỳ trên đất cầu xin bọn tha thứ.
Dáng vẻ thật t.h.ả.m hại.
Có vẻ như đây tôi đã bảo vệ nó quá tốt.
Trần Miểu mới không biết xã hội nguy hiểm.
Dạo này, mỗi lần Trần Miểu đến lớp đều mang thương tích đầy mình.
mày không chút máu, xung quanh bao trùm khí tức âm u tuyệt vọng, như xác không hồn.
Ngay cả cùng lớp cũng nhận ra sự bất thường của Trần Miểu
Cô ấy chủ động nói với tôi:
“Trần Miểu, cũng là cháu gái cô, chưa đầy một tháng thành tích tuột dốc đến mức trung bình, ngày đến lớp cũng là thương tích, cô lẽ không quản sao?”
Tôi hợp lý nghi ngờ đây là sự trói buộc đạo đức.
Nhưng lần này, tôi chỉ muốn một người không có đạo đức.
Tôi mỉm cười:
“Vậy cô là của cháu, một ngày thầy cả đời cha, sao cô không quản?”
Câu nói này vừa ra, cô ấy lập tức không nói .
tôi chuẩn bị lên lớp, lại thấy Trần Miểu và Giang Chước ở hành lang.
Tôi không ngờ, Giang Chước lại dám đến .
Có lẽ, hắn lợi dụng giờ học đến , muốn tìm tài liệu học.
Đúng lúc bị Trần Miểu bắt gặp.
Giang Chước bị quấy rầy không nổi, mày khó :
“Bây giờ em có bức c.h.ế.t anh, anh cũng không có cách trả tiền.”
dự đoán.
Chú của Giang Chước, rõ ràng không phải xuất có quyền có thế.
Nhưng thế của Giang Chước không phải giả.
Hắn rõ ràng là con trưởng nhà Giang.
Lẽ sự việc không như tôi nghĩ?
Chỉ nghe Giang Chước nói:
“Anh nói thật với em đi, anh căn bản không phải con ruột nhà Giang, anh chỉ là con nuôi, nhà Giang tìm được con trai ruột, thì đá anh ra.”
Giang Chước thần sắc lùng, mắt ánh lên ánh sáng :
“Em muốn anh trả tiền em, căn bản là không .”
Câu nói này, đối với Trần Miểu mà nói, như bị sét đánh.
nó hóa đá.
Trần Miểu mắt đầy nước mắt, tức giận đến run rẩy:
“Giang Chước, đây anh rõ ràng nói với em, chỉ cần anh hòa với gia đình, là có trả tiền.”