Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Không ai biết tôi có một bí mật — tôi từng có một đoạn tình cảm với Phó Diễn Hàn.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đăng ký vào một trường đại học trong thành phố.
Còn Phó Huyên thì bất ngờ đổi nguyện vọng, chạy sang Anh du học.
Thời gian đó, tôi trở thành trò cười của cả thành phố.
Những kẻ không vừa mắt tôi đều thì thầm sau lưng:
“Đúng là đàn ông tốt cũng sợ gái dữ bám riết.”
Nói Phó Huyên bị tôi làm cho phát sợ, nên mới lặng lẽ bỏ đi không từ biệt.
Tôi gọi điện chất vấn Phó Huyên, anh ta chỉ thản nhiên buông ra câu kinh điển:
【Cưới người có tiền, ngủ người mình yêu.】
Tôi ngồi uống rượu với hội chị em, vừa say vừa chửi Phó Huyên não tàn, có người nhắc đến Phó Diễn Hàn.
“Cái tên con riêng điếc tai nhà họ Phó ấy, đúng là hoa cao trên đỉnh núi.”
“Có chị em theo đuổi anh ta bao lâu rồi, anh ta vẫn chẳng hề lay chuyển.”
“Hay tụi mình cá cược đi? Ai cưa đổ được Phó Diễn Hàn sẽ được thưởng một chiếc túi Hermès bản giới hạn!”
Tôi vì muốn chọc tức Phó Huyên nên quyết định theo đuổi Phó Diễn Hàn.
Phó Diễn Hàn lớn hơn tôi hai khóa, học ngành Công nghệ thông tin ở một đại học hàng đầu sát bên, cũng là hot boy nổi tiếng của khoa.
Tôi tranh thủ mọi lúc rảnh rỗi để bám theo anh ấy.
Kết quả phát hiện ra: đời sống của người này đơn điệu đến mức đáng sợ.
Sáu giờ sáng, ngày nào cũng chạy bộ đúng một tiếng, không lệ.
Ba giờ chiều nếu không có tiết học thì luôn có mặt ở thư viện.
Tám giờ tối sau bữa cơm, nhất định ra bờ hồ phía sau trường câu cá.
Mới theo dõi vài ngày, tôi đã muốn bỏ cuộc.
Nếu thật sự hẹn hò với kiểu người thế này, có khi chán đến độ não teo lại mất.
Tối hôm tôi định rút lui, lại chính là lúc chính thức bắt đầu với Phó Diễn Hàn.
Anh ấy như thường lệ, ngồi bên bờ hồ câu cá, còn tôi thì suýt bị muỗi đốt đến da rụng.
Lúc tôi đang đập muỗi túi bụi, Phó Diễn Hàn bỗng bước tới, đưa cho tôi một lọ cao xoa mùi cỏ.
Anh ấy liếc tôi một cái, thản nhiên nói:
“Mặc váy hở lưng đi câu cá? Cô có phong cách thật đấy.”
Tôi nhìn bộ đồ nghề câu cá của mình mà cạn lời — diễn thì phải diễn cho tới, không vậy sao?
Tôi bị muỗi đốt mười mấy chỗ, lưng đặc biệt ngứa, bèn nhờ Phó Diễn Hàn bôi thuốc giúp.
Tôi thề với trời, lúc đó tôi thật sự không có ý gì cả!
Tôi biết Phó Diễn Hàn là người nghiêm túc, tuyệt đối không lợi dụng người khác!
Kết quả anh ấy cầm chai thuốc trong tay một hồi cũng không động đậy.
Đến khi tôi sắp bị muỗi ăn sống nuốt tươi, anh ấy mới nói:
“Xin lỗi, tôi chỉ chạm vào da người yêu thôi.”
Tôi bật thốt:
“Vậy tôi làm người yêu anh!”
Phó Diễn Hàn nhìn tôi vài giây, chậm rãi nói:
“Được.”
Thế là tôi mơ mơ hồ hồ mà cưa đổ được Phó Diễn Hàn.
Từ đó, ngoài câu cá, đọc sách và đi dạo, Phó Diễn Hàn còn có thêm một sở thích mới.
Hôn tôi.
05
Phó Huyên bị tôi chọc tức, lại quay sang ôm Lâm Bội Bội tiếp tục hát tình ca.
Tôi không để ý đến anh ta, ngồi xuống bên cạnh Phó Diễn Hàn.
Đám bạn của Phó Huyên cố tình khuấy động không khí, reo hò cổ vũ anh ta và Lâm Bội Bội hát đôi.
Trong phòng bao náo nhiệt ấy, là một bầu không khí phù hoa, rượu chè, hò hát và trò chuyện phù phiếm.
Chỉ có Phó Diễn Hàn là vẫn ngồi đó lặng lẽ, lạnh nhạt mà kiềm chế.
Giữa góc khuất không ai để ý, tôi khẽ tựa vào lòng bàn tay anh ấy.
Bàn tay anh áp lên lưng trần của tôi, tỏa ra sức nóng bất ngờ.
Dưới lớp váy.
Tôi đá nhẹ đôi giày cao gót, bàn chân trần chậm rãi lần theo ống quần tây của anh từng chút một.
Phó Diễn Hàn vẫn chăm chú nhìn vào bó hoa trên bàn, yết hầu khẽ động một cái.
Tôi xỏ lại giày, đứng dậy.
Lúc ra khỏi phòng, tôi tiện tay rút một cành hoa hồng.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, tôi thấy Phó Huyên đặt micro xuống, sắc mặt âm trầm.
Một trong mấy tên bạn lên tiếng:
“Phó thiếu, không hát nữa à?”
Phó Huyên bực bội nói:
“Cô ấy nhìn tôi cũng không thèm liếc, còn hát cái gì?”
Tôi ngồi lên lan can ở ban công, bắt đầu đếm ngược từng phút.
Và đúng giây thứ 48, có người đẩy cửa bước ra.
Tsk, từ phòng bao đến ban công này, đi nhanh cũng mất một phút.
Vậy mà Phó Diễn Hàn chỉ mất 48 giây đã đứng trước mặt tôi.
Trông anh ấy vẫn điềm nhiên như thường, chẳng có chút dáng vẻ nào vừa mới vội vã chạy tới.
Tay tôi đặt lên ngực anh ấy, nơi đó tim đang đập mạnh mẽ.
Phó Diễn Hàn nắm lấy cổ tay tôi, mắt hơi cụp xuống.
Tôi dùng cành hoa hồng khẽ quét lên cổ anh.
Cánh hoa đỏ rơi xuống, lọt vào bên trong chiếc sơ mi trắng, khiến người ta càng thêm tò mò.
Tôi mỉm cười hỏi anh:
“Này, lời anh nói vẫn còn hiệu lực chứ?”
Ba năm trước, tôi từng đòi chia tay với Phó Diễn Hàn.
Anh ấy nắm chặt tay tôi, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói:
“Cố Minh Yên, dù em có lấy tôi ra cá cược, lấy tôi ra giải khuây, tôi cũng không sao cả. Chỉ cần em đừng rời bỏ tôi, tôi đều không để tâm.”
Lúc đó tôi rất phiền, buột miệng:
“Tôi sắp đính hôn với Phó Huyên rồi, anh ta mới là hôn phu danh chính ngôn thuận của tôi. Còn anh là gì? Tiểu tam à?”
Một lúc sau, Phó Diễn Hàn mới khó khăn mở lời:
“Tôi… tôi nguyện ý làm tiểu tam.”
Nhưng cho dù anh ấy cầu xin thảm hại đến vậy, tôi vẫn không quay đầu lại.
Phó Diễn Hàn đứng một mình giữa cơn mưa xối xả, trông như một con chó hoang bị bỏ rơi.
Tôi từng nghĩ anh ấy hận tôi đến tận xương, cả đời này sẽ không bao giờ quay lại.
Không ngờ, vẫn còn có ngày được gặp lại anh.
Ba năm không gặp, Phó Diễn Hàn đã cứng cỏi hơn rất nhiều.
Nghe tôi hỏi, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi.
Giọng lạnh như băng:
“Cố Minh Yên, em nghĩ tôi vẫn ngu ngốc như ba năm trước sao? Em giận dỗi với Phó Huyên, lại muốn đem tôi ra trút giận. Tôi không phải con chó của em, muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi.”
Ừ, nghe thì có vẻ rất cứng rắn đấy.
Nhưng tại sao, anh vẫn đứng đây, không hề nhúc nhích lấy một bước.
Thậm chí còn đứng đúng hướng gió, chắn gió cho tôi.
Tôi phụng phịu, bĩu môi:
“Phó Diễn Hàn, tôi lạnh.”
Anh không nói một lời, cởi áo khoác đắp cho tôi rất cẩn thận.
Giọng anh lạnh lùng:
“Đừng tưởng tôi còn tình cảm với em. Tôi chỉ sợ em bị cảm, lại quay sang trách tôi. Em mà tức giận thì không ai chịu nổi.”
Tôi ôm lấy cổ anh, áp sát môi anh, nhẹ giọng nói:
“Nếu anh từ chối tôi, tôi sẽ giận đấy. Phó Diễn Hàn, anh hôn tôi một cái đi, tôi sẽ hết giận.”
Tôi không nhớ rõ là tôi chủ động áp sát trước, hay anh tiến lại gần trước nữa.
Nụ hôn của Phó Diễn Hàn nóng bỏng như cơn mưa mùa hạ, ẩm ướt, ngột ngạt, lan tràn khắp nơi.
Anh bế tôi vào phòng bao không người.
Vòng eo tôi gần như bị anh siết đến gãy.
Môi anh lướt trên cổ tôi, không để lại chút dấu vết nào.
Tôi biết, anh đang cố giữ cho tôi thể diện.
Cúc áo sơ mi của anh bị tôi giật bung vài cái, tôi chẳng thèm kiềm chế.
Phó Diễn Hàn cuối cùng cũng không nhịn được, cắn tôi một cái.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa của Phó Huyên.
“Minh Yên, em ở trong đó à? Cửa không khóa này, anh vào nhé.”
06
Tay nắm cửa bị xoay chậm rãi, phát ra tiếng kẽo kẹt đầy chói tai.
Phó Diễn Hàn đang quỳ một gối dưới đất.
Vừa nghe thấy âm thanh đó, anh lập tức dùng áo khoác quấn kín tôi lại.
Tôi đá nhẹ vào người anh, mấp máy môi ra hiệu:
“Tiếp tục!”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp bị đẩy ra, tôi liền hét lớn:
“Phó Huyên, không được vào!”
Tôi hoàn toàn không để ý, giọng mình lúc ấy vừa mềm vừa ngọt.
Người đứng ngoài cửa lập tức khựng lại.
Đầu óc tôi hỗn loạn, tay vẫn bấu chặt lấy cánh tay của Phó Diễn Hàn.
Không biết bên ngoài đã yên lặng bao lâu.
Tiếng Phó Huyên vang lên, khàn khàn như nghẹn trong cổ họng.
Anh ta cố đè nén cảm xúc hỏi:
“Minh Yên, em đang làm gì trong đó?”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ tựa đầu vào vai Phó Diễn Hàn, khẽ thở dốc.
Phó Diễn Hàn vặn nắp chai nước, súc miệng một chút rồi đưa nước cho tôi uống.
Ngón tay anh ấn nhẹ lên môi tôi, tôi liền cắn một cái.
Giọng Phó Huyên lúc này đã gần như nghẹn lại, vang lên bên ngoài cánh cửa:
“Yên tâm, anh sẽ không vào.”
Phó Diễn Hàn bỗng bật cười khẽ, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Đợi tôi lấy lại hơi sức, tôi lười biếng nói:
“Đang ngoại tình đấy, anh không vào nhìn thử sao?”
Phó Huyên im lặng rất lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Minh Yên, trước kia là anh quá khốn nạn, cứ khiến em tức giận hoài. Về sau sẽ không vậy nữa, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em. Sắp cắt bánh kem rồi, là bánh xoài kẹp kem em thích nhất.”
“Anh đợi em.”
Tôi chỉnh lại lớp trang điểm, chuẩn bị quay về phòng bao.
Phó Diễn Hàn bỗng hỏi:
“Lời em nói… vẫn tính chứ?”
Tôi ngoảnh đầu nhìn anh.
Áo khoác của anh đã bị bẩn, đang khoác tạm lên cánh tay.
Cúc áo sơ mi rớt mất mấy cái, anh dùng chiếc kẹp tóc của tôi để kẹp tạm cổ áo.
Khuôn mặt anh giờ trông còn lạnh lùng và sắc sảo hơn xưa, ánh mắt dán chặt lấy tôi, khiến tôi có cảm giác như bị loài hoa ăn thịt người nuốt trọn.
Tôi chớp mắt vô tội:
“Ơ, câu nào cơ?”
Tôi cố tình giả vờ.
Ép anh không còn đường lui.
Tai Phó Diễn Hàn đỏ lên từng chút một.
Anh siết chặt lòng bàn tay, dường như gom hết tôn nghiêm của bản thân để nói ra:
“Cho tôi làm tiểu tam.”
Tôi gãi nhẹ cằm anh, cười híp mắt:
“Không tính nhé.”
Phó Diễn Hàn nghiêng đầu, cắn nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Nhưng không hề dùng lực.
Anh khẽ thốt ra đầy chua xót:
“Cố Minh Yên, em lại đùa giỡn tôi nữa rồi.”