Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Tôi vội vàng buông Tâm Tình, rồi nắm tay chị ta, đặt cánh tay mình vào , lại tạo ra vẻ thương hại, đẫm lệ nhìn Ôn Nhuận.
Tâm Tình bị thao tác của tôi làm sững sờ, chị ta ngậm miệng, ủy khuất tìm Ôn Nhuận tố cáo: 「Cô ấy vừa rồi muốn đánh tôi!」
Tôi chạy đến Ôn Nhuận, lí nhí tay áo anh, nhìn anh với vẻ lê hoa đãi vũ.
Ôn Nhuận nửa tựa vào tường cửa, bóng râm rơi trên đuôi tóc anh, thêm cho anh vài phần khí chất khó tả, không .
Suy nghĩ một , Ôn Nhuận đi đến tôi, nắm tay tôi.
「Cô ấy yếu ớt như vậy, đánh không thắng cô chứ?」
Tôi dựa?
Có phải nghe được nửa đầu rồi?
Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục giả vẻ hoa dung thất sắc.
「Anh nói gì vậy, hu hu, may mà anh đến.」
Ôn Nhuận nhìn tôi một , đột quay tôi lại đối diện anh, rồi tay đặt lên vai tôi, cúi người lại gần tôi.
「Cô ấy đánh không thắng cô, đừng tính toán nữa.」
Tôi đờ đẫn một giây, 「Gì?」
「Nè, óc chó bị cô nắm nát rồi, cổ tay cô ấy đỏ rồi, trên còn có vết đỏ.」
「Cô có bao nhiêu sức mình không biết sao?」
???
Rõ ràng Tâm Tình đến tìm chuyện, còn động tay trước.
Sao giờ Ôn Nhuận lại ngược lại chỉ trích tôi?
「 anh có vấn đề? Tôi không phản kích thì để cô ta đánh sao?」
Tôi đến nổi khói, còn dám bảo vệ Tâm Tình??? Còn nói tôi ra tay không biết nhẹ nặng???
Tôi một lo, giọng kẹp cũng quên giả.
Ôn Nhuận im lặng, Tâm Tình cũng im lặng.
Xong rồi.
Lớp áo giáp, rơi rồi.
Ôn Nhuận chẳng hề ngạc .
「Anh biết từ sớm rồi?」
Ôn Nhuận gật đầu.
Khoảnh khắc đó, tôi thật ủy khuất.
Cảm mình như bị người ta lột trần quần áo đứng đường vậy, bị người ta tưới một đầu nước lạnh.
Uổng tôi còn ngốc nghếch biểu diễn độc thoại, bị người ta nhìn thấu cũng không biết, còn buồn hơn hề.
Loại cảm xúc xấu hổ giận này khiến tôi khó chịu hơn một trăm Tâm Tình.
「Anh làm vậy có ý gì?」
Tôi cố gắng nhịn nước lại.
Ôn Nhuận mày nghiêm trọng, muốn đến nắm tay tôi, bị tôi vung tay tránh.
「Tránh xa tôi ra!」
15.
Tôi hứng thú với Ôn Nhuận rồi.
Tôi hứng thú với tất rồi.
Váy hoa nhí không còn, màn ch.é.m đàn ông biến , thay vào đó là chiếc áo thun rộng quần đùi rộng quen thuộc.
Gì? Tóc mái dầu rồi?
Không sao, phấn phủ vỗ vỗ là được, rửa đầu làm gì.
căng , tôi lại đứng ở quầy của cô tay run.
「Vẫn một lạng?」
「Không! nay, cho tôi năm lạng!」
Tôi không biểu cảm, cô sững sờ, bạn phòng cạnh cạn .
「Cậu nói thẳng nửa cân là được.」
Tôi trừng nhìn cô ấy.
Tôi đã tình yêu rồi, còn tranh cãi những chuyện này với tôi?
「Khoai tây hầm bò, sườn hầm, đó, đùi gà thêm một !」
Cô cũng không biết nay tôi điên gì, tiếp tục múc những món này cho tôi, miệng lẩm bẩm, 「Này bằng sinh viên thể thao rồi.」
Tay cô đã có ký ức cơ bắp, không quên run hai khi chạm khay cơm.
Tôi đã tình yêu rồi, còn cho tôi ít ?
Tôi trước mọi người, bình thản nói với cô.
「Cô tay run gì vậy? Ba miếng bò rơi xuống đó múc lên cho tôi!」
Khi tôi bưng khay cơm quay người, lại Ôn Nhuận, hóa ra anh vừa rồi luôn đứng sau lưng tôi.
Tôi giả như không , vòng qua anh tìm chỗ ngồi xuống.
16.
Ôn Nhuận gửi nhắn cho tôi mấy lần, tôi không , rồi tôi xóa anh.
nay, gặp ở căng , anh lại không quan tâm cảm xúc của tôi, trực tiếp ngồi đối diện tôi.
Căng đông người, ghép cũng không có gì.
anh trai không thể đổi khác sao?
Tôi im lặng, chỉ cứ ăn.
Ăn được nửa chừng, Ôn Nhuận gắp bò đĩa anh cho tôi.
này lại khiến tôi nhớ lại trải nghiệm anh xem tôi làm xấu hổ, tôi lập gắp lại.
「Ăn không hết đừng cho tôi, đem cho chó ăn.」
Bạn phòng nhìn sững sờ, sao đột hung với áp trại phu nhân vậy.
Mọi người được Ôn Nhuận có chuyện muốn nói với tôi, tìm lý do rút lui.
「Tất ngồi yên cho tôi!」
Khi chúng tôi không khí căng thẳng, khi tôi đầy giận, lại có người va vào họng s.ú.n.g của tôi.
phải, ngồi một đôi tình nhân.
Anh chàng thì, trông cũng bình thường, cô gái thì khá đẹp, nhút nhát.
Nam: 「Con gái như vậy sao có người thích được?」
Nữ: Liếc nhìn tôi.
Nam: 「Cô xem, mặc như vậy, chẳng có chút nữ tính , cô đừng như vậy.」
Nữ: Cúi đầu.
Các bạn phòng hít sâu một hơi.
ch.ế.c rồi.
Tôi giải quyết miếng cuối đĩa, lau miệng.
Đứng dậy.
Đi đến cạnh.
Ngồi cạnh anh chàng.
「Tôi mặc như thế ?」
Anh chàng không ngờ tôi dám đối đầu trực tiếp, lại nhụt.
「Ôi, cô là ai, tôi đâu có nói cô.」
Tôi đứng dậy, mỉm nhìn xuống thằng đàn ông hèn nhát hay nói của trước , gọi ra giọng điệu lâu ngày không trời.
「Có phải nữ tính như này không?」
Chưa dứt , tôi một tát 「Á!」 ấn đầu nó xuống .
Người xung quanh ngạc nhìn chúng tôi, bạn phòng và Ôn Nhuận cũng vội đến can ngăn.
Tôi thì ấn đầu nó cọ xát trên .
「Chúng tôi thế thì thế , có đến lượt mày nói nhiều?」
「Mày cũng không nhìn mình trông ra sao!」
「Mẹ kiếp tao dạy mày ưu điểm truyền thống này, dẫn bạn gái đừng làm người ta xấu hổ!」
「Sau này ở trường, mày kẹp đuôi làm người cho tao, không thì tao gặp một lần đánh một lần!」
Tôi còn muốn bổ sung hai cước nữa, bị Ôn Nhuận cứng nhắc đi.
17.
「Anh tôi làm gì?」
「Cô giận tôi thì , trút giận lên người khác làm gì, cô xem thằng đó, đâu đánh nổi cô?」
「Phế vật, hai thằng như nó cũng đánh không nổi tôi!」
「Được được được, cô giỏi nhất!」
Tôi không .
Ôn Nhuận tiến lên một bước lại gần tôi, đưa tay nói với tôi.
「Đưa điện thoại đây.」
「Làm gì?」
「Thêm lại bạn WeChat.」
……
ch.ế.c tiệt, đột nhắc chuyện ngượng ngùng này, tôi lúng túng, khí chất nam tính thì biến .
「Tôi không muốn.」
「Cô không muốn gì?」
「Tôi không muốn thêm anh làm bạn!」
「Vậy cô có muốn thêm bạn trai làm bạn không?」
「Tôi không… gì?」
Tôi không thể được nhìn Ôn Nhuận, anh có biết mình nói gì không?
Ôn Nhuận híp nhìn tôi, lại hỏi thêm một câu.
「Có muốn thêm bạn của bạn trai không?」
Nói xong như xem kịch vậy, đợi câu của tôi.
Não tôi quay nhanh, cuối ý gì, anh không phải trêu tôi chứ, anh không phải thương Tâm Tình sao?
Sao đột dùng chiêu này với tôi?
「Anh không phải thương Tâm Tình sao? Anh không phải quan tâm vết đỏ của cô ta sao?」
「Cô ghen à?」
「Tôi không có! Tôi trình bày sự thật!」
「Tôi không quan tâm cô ta, tôi không các cô ra, cô lại đánh người ta ra tai nạn.」
「Vậy không phải vẫn quan tâm cô ta sao?!」
「……」
Ôn Nhuận không nữa, tôi thừa nhận, này tôi có phần thật sự vô lý.
Anh hỏi tôi lần thứ ba.
「Vậy cô có thêm không?」
18.
「Thêm! Không thêm thì thiệt lớn!」
「Anh biết từ khi vậy?」
「 tan tiết toán cao cấp, cô lớp đơn thách thằng biến thái, định giúp cô, không ngờ cô tự giải quyết được.」
Vậy không phải từ đầu đã biết rồi sao?!
gió tối, trái tim thiếu nữ của tôi vỡ thành từng mảnh.
「Vậy anh cuối làm gì? Thích chơi những trò nhập vai kỳ lạ?」
Ôn Nhuận đơn giản hỏi tôi.
Gì?
「Không phải anh thích con gái mềm mại ư ư ư sao?」
Ôn Nhuận vô ngôn, anh im lặng một , dường như không biết từ góc độ tôi.
「Ai nói với cô?」
Một câu đánh thức người mộng!
Tất là nghe đồn thêm suy đoán bừa bãi mà ra!
Tôi vỡ lẻ, vậy suốt thời gian này, tôi làm nghệ thuật hành vi gì.
Nhận ra điều này, thế giới của tôi đột trở nên thật sự.
này tôi mới phát hiện khoảng cách giữa Ôn Nhuận và tôi gần đến không thể được.
Xa vượt quá khoảng cách an toàn.
Tôi vô thức muốn lùi lại một chút, lại bị anh ấn gáy về.
「Chưa đóng dấu!」
Ôn Nhuận nhẹ, dù không khiến tôi cảm thư giãn.
Trời ơi, nụ hôn đầu của tôi có phải nay không?
nay ngày mấy nhỉ? Thứ mấy nhỉ? Bây giờ mấy giờ?
Ôn Nhuận không ngừng lại gần.
……
Anh nắm tay tôi.
……
Ngón út.
……
Móc ngón út tôi.
……
móc với tôi?
????
Tôi không còn gì để ch.ế.c.
lòng chửi thầm ấu trĩ!
Rồi, Ôn Nhuận lợi dụng tôi không để ý.
Nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.