Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mất thời gian bốn năm, cải mạnh mẽ, cắt bỏ những lĩnh vực tốn tiền không sinh lời, cơ cấu hoạt động kinh doanh, điều chỉnh kênh phân phối, thuê đại diện, làm marketing, mới khó khăn lắm đưa công đi vào quỹ đạo, chuyển từ thua lỗ sang có lãi.
Tôi bận rộn bên ngoài cả ngày không ngừng chân, nuôi sống mấy miệng ăn nhà.
Bây giờ ngày tháng tốt đẹp rồi, nên ông già năm đó tôi phải bán máu, vay nặng lãi để cứu sống, mới dám đối diện tôi một ngang nhiên, dùng giọng điệu hiển nhiên nói tôi: “Như Đường, em trai cũng lớn rồi, dẫn nó tìm hiểu công việc của công , để sau tiện cho nó tiếp quản công .”
Tôi cười.
Tôi nghĩ có lẽ năm đó nhảy lầu khiến ông đập hỏng rồi, quên mất ai cứu vớt công mục nát như thuyền rách nát để có được như ngày hôm nay.
Nếu không có tôi, ông không chắc có ở đây được như thế hay không, dám dày nói ra những lời như vậy.
Tôi không lên tiếng, lần tiên ngẩng thẳng vào em trai trưởng thành của tôi.
Nghiễn Nam bên cạnh bố mày tái mét, trên gương cậu lộ rõ vẻ ngạc nhiên, dường như cậu cũng rất sốc câu nói của ông, cậu nhanh chóng quay sang tôi, vô thức nhẹ nhàng một tiếng: “Chị cả.”
Tôi nhướn mày.
Nghiễn Nam thẳng vào tôi, không né tránh.
Tôi khẽ cười một tiếng, cúi nâng tách trà, thong thả, giọng điệu ôn hòa: “Thật vậy, tôi sơ suất, Nghiễn Nam tốt nghiệp rồi, lúc vào công thực tập rồi.”
02
Tôi rộng rãi xếp cho Nghiễn Nam thực tập dưới trướng trưởng phòng marketing.
Trưởng phòng marketing bạn thân cùng tôi gây dựng sự nghiệp, Nghiễn Nam làm việc dưới trướng cô ấy, không cần tôi dặn dò nhiều, cô ấy cũng phải làm thế nào.
xếp xong cho Nghiễn Nam thực tập, hôm đó cậu tôi ở công .
Tôi quay , thấy Nghiễn Nam đứng cửa sổ lớn suốt, tôi ánh mắt veo.
Cậu ấy từng lời từng chữ giải thích tôi: “Chị cả, nếu em nói em không về xếp của bố, chị có tin không?”
Tôi cậu ấy.
Thực ra tôi Nghiễn Nam giờ không lạnh cũng không nóng.
Cậu ấy ống như Cẩm Hạ, tôi chị, nhưng Cẩm Hạ một thân mật, cậu tôi “chị cả” khoảng rõ ràng – dù sao cũng không cùng mẹ sinh ra.
Khi tôi về nước, nhà đang tình cảnh hỗn loạn nhất.
Tôi mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài, khi đó cậu ấy thi đại , tôi quyết định không cho cậu tin xấu .
Đợi khi cậu thi xong mới nhà phá sản, mẹ ruột cậu bỏ rơi cậu, gom hết tiền bạc nhà bỏ trốn.
Thời gian đó cậu ấy sống rất dè dặt, một thiếu niên bán trưởng thành nhà, giống như một tội nhân hèn mọn.
Cậu chăm sóc bố bệnh viện, ở nhà thì chăm lo cho Cẩm Hạ.
Có một lần tôi đi vay tiền từ một quen, nhưng bị từ chối, vô lực cửa công , cảm thấy chẳng gì để mất.
Cậu ấy ôm bình giữ nhiệt món chè đậu xanh tự mình nấu, đi bộ hơn mười cây số giữa cái nắng bốn mươi độ, khi công , cậu đỏ bừng vì nắng, đôi mắt cậu cũng đỏ hoe khi đưa bình giữ nhiệt tôi, chỉ nói: “Chị cả, chị uống không?”
Sau đó, khi tôi không đường lui, tôi lén bán máu, ngất xỉu ngay cửa nhà.
Khi tỉnh , cậu ấy bên cạnh tôi, không làm thêm ở đâu mua được một chim bồ câu, vụng về hầm canh cho tôi uống.
Đó bát canh bồ câu khó uống nhất nhưng cũng khó quên nhất tôi từng uống.
Khi cậu ấy mang giường cho tôi, cúi , mọi thường nói trai thì không dễ khóc, nhưng nước mắt cậu âm thầm từng giọt rơi xuống cổ tay tôi.
Cậu nói: “Chị cả, em sẽ không đại nữa, em sẽ đi làm, làm gì cũng được, em sẽ đi làm kiếm tiền cho Cẩm Hạ đi .”
Sau đó cậu đi làm công việc chân tay tại một nhà máy, tự mình đi bán máu.