Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

07

Mẹ chồng đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Từ Gia Bình.

Từ Gia Bình nghiêm giọng nói với bà:

“Mẹ sau này còn phải dựa vào tụi con lo chuyện tuổi già, chẳng phải nên hòa thuận với con dâu cho tốt à? Mỗi ngày bớt nghe chị con bốc phét một chút được không?”

Mẹ chồng tức đến phát khóc:

“Tôi sau này không cần mấy người lo! Nếu không cử động nổi nữa thì tôi đi viện dưỡng lão!”

Tôi lạnh lùng vạch trần ảo tưởng của bà:

“Cái sự ngây thơ ở độ tuổi này mới là đáng sợ nhất đấy ạ. Viện dưỡng lão bình thường không nhận người liệt đâu.”

“Còn cái loại nhận người liệt ấy, một tháng tốn cả mấy chục triệu, rồi cũng vẫn bị hộ lý tát vào mặt như chơi!”

Mẹ chồng nghe xong thì đập đùi than khóc:

“Sao số tôi lại khổ thế này cơ chứ…”

Tôi thấy vậy liền dí điện thoại lại gần:

“Nào nào nào, diễn đi! Cho cả họ hàng cùng xem xem, chiêu trò ăn vạ này của Từ Gia Huệ rốt cuộc là học từ ai mà ra!”

Mẹ chồng lập tức khựng lại, lồm cồm bò dậy, không khóc nữa.

Từ lúc cưới đến giờ, chị chồng đã gây cho tôi không biết bao nhiêu chuyện buồn nôn lớn nhỏ.

Lần này coi như tôi thắng được một ván, vui chết đi được.

Tối đến, Từ Gia Bình nhẹ nhàng xoa bụng tôi, nói chuyện với em bé trong bụng.

Tôi nhân cơ hội “rót mật bên gối”:

“Chị anh cứ ba ngày một trận, năm ngày một chuyện thế này, cũng không phải cách. Anh thì khám bệnh, mua thuốc, lo dưỡng già cho ba mẹ, còn chị ấy mỗi năm mua vài cái áo là được tiếng hiếu thảo. Anh không thấy thiệt à?”

Từ Gia Bình thở dài, giọng khàn khàn:

“Anh biết làm sao giờ?”

“Tất nhiên là có cách. Để chị ấy biết em không dễ bắt nạt, thì chị ấy cũng chẳng dám bắt nạt anh nữa.”

“Lần này mà nhớ đời thì tốt, còn nếu không nhớ mà vẫn xía mũi vào chuyện của tụi mình, thì em sẽ dạy dỗ tử tế. Đến lúc đó, anh đừng có xót!”

Từ Gia Bình thản nhiên nói:

“Anh mà còn xót chị ấy thì ai xót anh? Em dạy dỗ chị ấy, miễn đừng dạy luôn anh là được!”

Chính là cái thái độ này tôi cần ở Từ Gia Bình.

Tôi không muốn làm khó chị chồng, nhưng khổ nỗi chị ta lại cứ coi tôi là con ngốc.

8

Tôi sinh con gái bằng phương pháp mổ, đặt tên là Từ Cẩn.

Lúc tổ chức tiệc đầy tháng cho con, khách khứa đông đủ, rất náo nhiệt.

Trước mặt đông đủ họ hàng, chị chồng lấy ra một hộp trang sức có thương hiệu, đưa cho tôi:

“Nè, quà tặng cho cháu gái của chị. Chị tuy không giàu bằng tụi em, nhưng dù sao cũng là cháu ruột, chị không thể để nó thiệt thòi được!”

Tôi mở ra xem, là một chiếc khóa vàng khá lớn, kèm theo một sợi dây chuyền vàng.

Mọi người thấy chị chồng ra tay hào phóng thì thi nhau khen ngợi:

“Quả nhiên là Gia Huệ, làm chị đúng là khác biệt, đối với em trai tốt ghê!”

“Mạt Lỵ này, chị em tốt như vậy, về sau đừng giận nhau nữa nhé!”

Mẹ chồng cũng lo lắng hỏi:

“Gia Huệ, cái khóa lớn như vậy, chắc tốn nhiều tiền lắm phải không con?”

Chị chồng tỏ ra đầy tự hào:

“Vàng đặc đấy, sáu nghìn đồng liền!”

Tôi nghĩ bụng, hiếm khi thấy chị ta hào phóng như thế.

Đang định cảm ơn chị ta thì bỗng cảm thấy chiếc khóa vàng trong tay có gì đó không ổn.

Cái khóa này, nhìn thì to bằng cái mà Từ Gia Bình từng tặng cháu trai chị ta, nhưng cầm trên tay lại nhẹ hơn rất nhiều.

Trong lòng tôi lập tức dấy lên một dự cảm không lành.

“Cảm ơn chị, đúng là làm chị phải tốn kém rồi.”

Miệng thì nói cảm ơn, nhưng mắt tôi lại cẩn thận quan sát kỹ hơn một lượt.

Phát hiện trên chiếc khóa này không hề có dấu đóng vàng thật.

Xem ra món này chưa chắc đã là vàng thật.

Nếu tôi mang khóa về nhà rồi mới đem đi kiểm tra, lỡ mà là hàng giả thì với tính nết của chị chồng, kiểu gì cũng không nhận.

Chưa biết chừng còn quay ngược lại đổ thừa tôi tráo hàng.

Lúc đó chẳng phải tôi sẽ phải nuốt tiếng mà chịu thiệt sao?

Thế nên, tôi nhất định phải trả lại cái củ khoai nóng bỏng tay này ngay tại chỗ, trước mặt mọi người.

Đúng lúc tôi đang căng não suy tính, thì phục vụ mang đồ ăn lên.

Tôi nhìn thấy món ếch xào cay đặt trong nồi lẩu. Trong đầu lập tức lóe lên một ý.

Lúc phục vụ vừa đặt nồi lên bàn, xoay người đi lấy khay ếch, tôi nhanh chóng đứng dậy, giả vờ đi phụ giúp.

Rồi “vô tình”, chiếc khóa vàng trong tay tôi rơi trúng ngay ngọn lửa dưới nồi lẩu.

Chị chồng hoảng hốt bật dậy.

Dì ba thì vẫn thản nhiên nói:

“Không sao đâu, vàng thật thì không sợ lửa. Không vấn đề gì cả.”

Vừa nói vừa đưa cho tôi một đôi đũa.

Tôi làm bộ tay chân vụng về, loay hoay mãi mới gắp được chiếc khóa ra khỏi lửa.

Tôi cố ý nâng cái khóa lên thật cao bằng đôi đũa, để mọi người đều nhìn rõ——chiếc khóa đã bị cháy đen thui.

09

Lúc này, mặt mũi chị chồng còn đen hơn cả cái khóa vàng giả.

Đám họ hàng ai cũng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, người thì trợn mắt, người thì cười thầm, chỉ là không ai lên tiếng.

Tôi cười mà như không cười:

“Loại cồn rắn này ghê thật đấy, đến vàng mà cũng đốt cháy đen được cơ mà!”

Đúng lúc đó, Từ Gia Bình đang ngà ngà say đi ngang qua sau lưng tôi.

Nghe thấy lời tôi nói, anh lập tức bật cười chế nhạo:

“Em đúng là ‘mang thai ngu ba năm’, đây rõ ràng đâu phải vàng! Vàng thật thì đốt kiểu gì cũng không đổi màu!”

Thấy sắc mặt mọi người ai nấy đều thay đổi, anh mới giật mình, dè dặt hỏi tôi:

“Cái… cái khóa giả này ở đâu ra vậy?”

Tôi vừa cho chiếc khóa vào lại trong hộp, vừa đáp tỉnh bơ:

“Chị của anh tặng cho con gái anh đấy.”

Câu này khiến Từ Gia Bình tỉnh rượu ngay lập tức. Anh sững người nhìn chị gái, không nói được lời nào, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Mẹ chồng sợ làm lớn chuyện, liền vội vàng đứng dậy xoa dịu:

“Chị con chắc là bị lừa thôi, lát nữa mẹ sẽ đi cùng nó đến gặp người bán nói chuyện cho ra lẽ!”

Tôi lập tức chọc thẳng một đòn chua chát:

“Thế thì nhất định phải dẫn cả em theo nha, em khéo ăn nói lắm, người đông thế mới áp đảo được!”

Câu đó làm mẹ chồng nghẹn họng, đôi mắt nhỏ tí xíu đảo liên tục qua lại giữa hai chị em nhà họ Từ.

Tôi vốn là người biết chừng mực, cũng không muốn biến tiệc đầy tháng của con gái thành trò cười.

Thế nên tôi vỗ nhẹ tay Từ Gia Bình, khẽ nói:

“Anh đi tiếp khách đi.”

Anh khẽ đáp “Ừ”, rồi mặt lạnh tanh quay đi.

Tôi đưa lại chiếc hộp cho chị chồng, lạnh lùng nói:

“Con gái tôi là vàng ngọc, không đeo đồ giả. Cái này chị giữ mà dùng.”

Mẹ chồng quýnh lên, vội vã nói đỡ cho chị chồng:

“Trời ơi, chị con dạo này khó khăn, không có dư dả gì, nhất thời…”

Chị chồng chỉ liếc bà một cái, thế là mẹ chồng lập tức biết mình lỡ lời, câm nín ngay.

Tôi tiếp lời, giọng không chút nể nang:

“Chị cũng giỏi tính toán đấy. Năm đó bắt chúng tôi mua khóa vàng cho con trai chị thì sao không bảo mua đồ giả cho tiết kiệm đi?”

Nói xong tôi đặt mạnh chiếc hộp lên bàn, chị chồng lặng lẽ cầm về.

Giữa ánh mắt của bao nhiêu người, cuối cùng tôi cũng hoàn trả nguyên trạng.

Chị chồng cực kỳ mất mặt, nhưng chẳng còn cách nào xoay chuyển được, chỉ có thể ngồi yên một chỗ, bị ánh mắt châm chọc của họ hàng thiêu đốt.

Người phụ nữ vừa nãy còn mạnh miệng rành rọt, giờ đây ngồi như trên đống lửa, không dám nhìn tôi lấy một cái.

10

Vì chị chồng, tôi thường hay tự hỏi: ngoài “bản tính con người vốn thiện” và “bản tính con người vốn ác”, có khi còn có một khả năng thứ ba: bản tính con người vốn… rẻ tiền?

Dạo gần đây, cuối cùng chị chồng cũng thôi không ba ngày một trận, năm ngày một chuyện nữa.

Tưởng được yên ổn vài hôm thì mẹ chồng lại bắt đầu biến đổi.

Biến thành kiểu đặc biệt nhiệt tình.

Ngày nào trước giờ tan ca, mẹ chồng cũng gọi điện sớm hỏi tôi muốn ăn gì.

Tôi không tin bà ta tự dưng giác ngộ.

Chồn hoang chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì hết.

Về tới nhà, mẹ chồng cười tít mắt bưng lên một đĩa cherry cho tôi.

Quả to, mọng, nhìn rất tươi.

Đây là loại trái cây mà bà ta nằm mơ cũng tiếc không dám mua, hôm nay lại hào phóng thế này?

“Mạt Lỵ, con thử xem cherry hôm nay có ngon không?”

Tôi đầy nghi hoặc, cầm một quả cho vào miệng, đợi xem bà ta giở trò gì.

Quả nhiên, mẹ chồng ra vẻ lấy lòng:

“Đông Đông sắp vào tiểu học rồi, chị con muốn tìm trường tốt cho nó. Mà nhà con có căn hộ trong khu có trường điểm đó, để trống cũng uổng phí…”

Tôi lập tức nhổ hạt cherry vào dĩa:

“Con không ăn nữa. Bảo chị ta đừng mơ tưởng đến tài sản của con.”

Mặt mẹ chồng lập tức cứng đờ:

“Chỉ là mượn danh nghĩa để đăng ký học thôi, có ảnh hưởng gì đâu!”

“Sao lại không ảnh hưởng? Mẹ già lắm rồi hay sao mà hồ đồ thế? Đông Đông với Cẩn Nhi cách nhau chưa đến năm tuổi, nó chiếm mất suất thì sau này con gái con học chỗ nào?”

“Ôi dào, chuyện sau này, thì sau này tính…”

“Tính cái rắm! Hai mẹ con nhà này đúng là một khuôn đúc ra, ích kỷ, vụ lợi, chẳng biết nghĩ cho ai!”

Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói nặng với mẹ chồng như vậy.

Nhưng tôi thấy bà ta ngày càng quá đáng, ngay cả cháu ruột cũng dám đem ra đổi chác, tôi mà không nổi giận thì còn chờ gì nữa!

Người trẻ bây giờ, có thể nghèo tiền nhưng không nghèo khí phách.

Mà chị chồng thì vừa nghèo, vừa tham, gì cũng muốn chiếm, đúng là khiến người ta chán ghét.

Tùy chỉnh
Danh sách chương