Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pTEjf7Fjd
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô có thể đừng dây dưa với anh Cố Chuẩn nữa được không? Hai người sắp ly hôn rồi, cô còn đến làm gì, muốn gây sự chú ý à?”
Tôi bật cười, thực sự không nín được:
“Cô dùng mắt nào thấy tôi bám theo anh ta? Là anh ta không chịu ký đơn ly hôn! Ai thèm đàn ông như vậy?”
“Cô muốn ‘tranh giành’ thì mở to mắt chó của cô ra mà nhìn rõ! Đừng há miệng là cắn người!”
“Tốt nhất về làm nũng với bạn trai cô, bảo anh ta ký đơn lẹ lẹ, đừng phí thời gian của tôi nữa!”
“Con gái khi yêu não bằng không, tôi hiểu. Nhưng cô còn chưa yêu được, mà não đã âm luôn rồi — thì tôi chịu.”
Hạ Giao đỏ mặt, gào lên:
“Cô đừng đi! Trừ khi cô hứa không bao giờ dây vào anh Cố Chuẩn nữa!”
Tôi:
“Cô bị điên à? Bỏ tôi ra.”
“Tôi không bỏ!”
“Cô thần kinh à? Mau buông tôi ra!”
Cô ta dùng hết sức kéo tay tôi, móng tay bấu vào da tôi đến đỏ rát.
Trong lúc giằng co, cả hai ngã xuống đất.
Tôi cảm thấy phần bụng dưới râm ran một dòng nóng — A, đến tháng rồi?
Chưa kịp đứng dậy, đám đông lại kéo đến vây xem.
“Trời ơi, máu rồi! Gọi 120! Gọi xe cấp cứu đi!!”
???
Tôi giơ tay ngăn lại:
“Không không không, không cần! Trời ơi, tôi chỉ bị… đến tháng thôi mà!”
Tôi gượng đứng dậy, nhưng đầu bỗng choáng váng, choáng đến mức mắt hoa lên.
Một bóng người lao tới, vòng tay siết chặt lấy tôi.
Tôi ngất lịm trong vòng tay của anh ta.
16
Khi mở mắt ra, tôi đang ở bệnh viện.
“Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?” – Cố Chuẩn ngồi cạnh, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Mẹ tôi bước vào, ba tôi theo sau.
“Ba, tránh ra một chút đi, ba như bức tường chắn ngang thế, con không vô được.”
Sau lưng, Tô Trì thò đầu đẩy nhẹ ba tôi.
“Ờ ờ…” – ba tôi lúng túng gật đầu, rồi bước vào, đứng như tượng ở góc phòng.
“Con gái à, con thấy thế nào? Chỗ nào thấy khó chịu không?”
“Không có gì đâu ạ.” – tôi xoay xoay vai – “Chỉ là… đến tháng thôi mà, có cần vào tận bệnh viện không? Quá lố rồi đó.”
“Con gái…” – mẹ tôi nhìn tôi, vẻ mặt như có điều gì khó nói.
Tim tôi chùng xuống một nhịp.
Lẽ nào… là bệnh nặng?
Tôi cố gượng cười:
“Ba mẹ nói đi, con chịu được.”
Mẹ tôi nghiêm túc nhìn tôi:
“Con gái, con có thai rồi.”
“Hả??” – tôi đơ toàn tập.
Sắp ly hôn rồi, sao tự dưng lại… có thai?
Chưa kịp định thần, Cố Chuẩn đã nắm lấy tay tôi, ánh mắt tha thiết:
“Vợ à, chúng ta đừng ly hôn nữa được không? Anh sai rồi. Con sinh ra cũng cần một gia đình đầy đủ…”
Tôi hít sâu, giữ vững bình tĩnh:
“Không. Chúng ta vẫn phải ly hôn.”
“Không được!” – Cố Chuẩn nắm tay tôi chặt hơn – “Em có thể mắng, có thể đánh, nhưng đừng rời xa anh. Anh sẽ nghe lời em, tất cả… vì con.”
Tôi nhìn vào ánh mắt thành khẩn của anh ta, câu “chúng ta kết thúc đi” đến miệng mà không sao nói ra nổi.
“…Để em… nghĩ thêm đã.”
Từ sau khi biết tôi mang thai, ba mẹ tôi như biến thành hai người khác.
Nói gì cũng nhẹ nhàng, đi đứng cũng nhỏ nhẹ.
Cứ như trong bụng tôi là quốc bảo.
“Ba… ba đừng nhìn con kiểu đó nữa được không? Có gì muốn hỏi thì nói thẳng đi.” – tôi gác tay lên trán, bất lực hỏi.
Ba tôi cười hề hề, vỗ đùi cái bốp:
“Không hổ là con gái ba! Thông minh lắm, nhìn một cái đã biết ba có chuyện muốn nói!”
“Rồi, ba muốn hỏi gì?”
“Ờm… con và thằng Cố Chuẩn… còn định ly hôn nữa không?”
“Ba nói trước nha, con làm gì ba cũng ủng hộ. Nhưng… đừng vì đứa bé mà phải chịu ấm ức.”
Tôi đáp ngay không cần nghĩ:
“Ly! Chắc chắn ly! Nhưng cái người không chịu ly là Cố Chuẩn!”
Ba tôi cười lạnh một tiếng:
“Chuyện đó mà khó gì! Con quên ba làm nghề gì rồi à? Ba là chủ công ty bảo vệ lớn nhất Vân Thành đó nha! Thằng nhóc Cố Chuẩn không chịu ký? Để ba xử lý!”
Tôi nghẹn họng, nhìn ông mà như nhìn… giang hồ hồi hưu.
“Ba à… ba phải chấp nhận một sự thật: trong nhà mình, ba là người có IQ thấp nhất.”
“Ba không nhớ con trai cưng nhà mình làm nghề gì à?”
Em trai tôi – Tô Trì.
Luật sư số một Vân Thành, chưa từng thua kiện, sáng lập văn phòng luật riêng.
Tất cả các vấn đề pháp lý của công ty ba tôi đều do cậu ấy lo.
17
Không hiểu thế nào, Cố Chuẩn như biến thành người khác.
Ngày nào cũng bám lấy tôi như chó con, đuổi cũng không đi.
“Anh đừng như vậy, lỡ nhân viên công ty thấy thì mất mặt lắm.”
“Em là vợ anh, anh dựa vào em là chuyện đương nhiên. Mà anh không chỉ muốn dựa đâu… anh còn muốn *em.”
“WCNM!” – Tay tôi nhanh hơn não, bốp một cái tát giáng thẳng vào mặt anh ta.
Thế mà Cố Chuẩn lại tỏ ra hưởng thụ.
Ghê thật!
Mối quan hệ của chúng tôi, không hiểu sao càng ngày càng cải thiện.
Hôm đó, Cố Chuẩn làm nũng:
“Vợ ơi, về nhà anh sống đi mà. Anh đi làm về, nhà trống trơn lạnh lẽo, nhớ em muốn chết.”
“Không. Sắp ly hôn đến nơi rồi, ở chung nhà không tiện.”
“Anh không ly đâu! Nhất định không đồng ý ly hôn!”