Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Tôi và mẹ tôi nhìn nhau.

Sau đó thời ném trả tã và quần áo bẩn lại, lạnh lùng nói:

“Ai bảo tôi quay lại ? tôi chỉ đến để , xong sẽ đi.”

tôi xin lỗi và làm việc? Nằm mơ đi!

Thấy , anh tôi sốt ruột.

“Không quay lại? hai còn đi đâu? Nhà của mẹ không đã cho thuê rồi sao? Chẳng lẽ hai khách sạn mãi sao?”

Tôi trợn mắt.

“Xin lỗi nhé, mẹ tôi nhà mới cho tôi rồi. nhà mới chẳng sướng hơn đây chịu uất ức nhiều sao?”

Nói xong, tôi vênh váo chìa khóa nhà mới ra lắc lắc trước mặt anh ta.

Cả ba họ nhìn đến trố mắt.

Ánh mắt Ngô càng thêm đố kỵ, ghen ghét.

nhà cho cô? cái ? Con tôi còn chưa có nhà, sao đến lượt đứa con lỗ vốn như cô?”

Anh tôi mặt đầy kinh ngạc.

“Mẹ, mẹ quá thiên vị rồi! Ngày trước mẹ cho Tiểu Nghiên đi du học nước ngoài mất cả triệu tệ rồi, sao bây giờ còn nhà cho nó nữa? Như không công bằng!”

Mẹ tôi cười lạnh.

“Không công bằng? Tôi lo cho anh cưới vợ xe gần triệu tệ rồi, bằng số tiền cho Tiểu Nghiên đi du học. Tôi nhà cho anh rồi, tại sao không thể cho Tiểu Nghiên?

“Hơn nữa, anh đã từ chối phụng dưỡng tôi rồi, tại sao tôi không cho con hiếu thảo của tôi phần tài sản của mình?”

Anh tôi cứng họng.

lúc lâu sau mới nói:

những lời đó của con chẳng chỉ là nói cho bõ tức thôi sao? Mẹ à, mẹ làm chấp nhặt con ruột của mình chứ?

“Thế đi, con nghe lời mẹ, mẹ về nhà , con phụng dưỡng mẹ, mẹ không cần chăm sóc Hiên Hiên nữa, chỉ cần nhà hưởng phúc là được. Điều kiện duy nhất là mẹ sang tên căn nhà cho con và .”

Nói xong, anh ta hình như cảm thấy hơi không ổn, còn quay sang giải thích tôi:

“Tiểu Nghiên, anh làm là vì em, con có nhà khó chồng, anh sợ em bị mấy tên đàn ông có ý xấu để ý.”

Hứ, đúng là hay ho.

Giành gia sản tôi, còn nói là vì tốt cho tôi.

Sao mặt dày thế nhỉ?

May mà mẹ tôi không mắc lừa anh ta.

“Phúc phận đó anh cứ để dành cho mẹ vợ yêu quý của anh hưởng đi, tôi không dám nhận đâu.”

Anh tôi tức điên , thậm chí còn xắn áo lên định động thủ.

Nhưng đúng lúc đó, hai đàn ông cao to lực lưỡng bước vào từ ngoài cửa, hung dữ nhìn anh ta.

Anh tôi lập tức chùn bước.

“Trời… trời nóng quá, tôi xắn áo cho mát thôi.”

vô dụng!

Mẹ tôi liếc anh ta cái, rồi mới quay sang nhìn tôi.

“Đi thôi Tiểu Nghiên, ta về phòng thu đạc.”

Không ngờ, tôi vừa định đi lại đưa ra chặn lại.

Bà ta trừng mắt, giận dữ nói:

“Thu cái ? đạc trong nhà đều là của con tôi, cô có tư cách mà thu ? đi đi ngay bây giờ, đừng hòng đi thứ của nhà !

“Không cho con tôi nhà cửa thôi, bây giờ còn của con tôi, các nằm mơ đi!

“Tôi không sợ các đánh tôi đâu, đánh càng tốt, nửa đời sau của tôi không cần lo lắng nữa!”

Lời nói ra, sao mà trơ trẽn thế?

Tuy nhiên, tôi vừa định phản bác lại thấy mẹ tôi nhìn vào cổ .

Tôi nhìn theo ánh mắt của mẹ.

Chỉ thấy, trên cổ nhăn nheo của đeo chiếc tinh xảo, sang trọng, nhìn thế nào không hợp khí chất của bà ta.

Nhìn kỹ lại, chiếc trông quen quen.

Sắc mặt mẹ tôi lập tức lạnh xuống.

“Cái đâu ra?”

lập tức phản ứng lại, vô thức rụt cổ lại, vội vàng dùng áo che chiếc đi.

Thấy , tôi còn không hiểu nữa?

Tôi nhìn hỏi:

“Bà ăn trộm của mẹ tôi?”

Giọng hơi ấp úng.

sao? Tôi mệt mỏi mấy ngày rồi, cái của cô làm sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương