Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
"Rốt cuộc các người đã làm gì đứa bé thế này? Nếu đến muộn thêm chút , đứa trẻ có thể sốt đến ngớ ngẩn luôn đấy."
Chị luống cuống tay chân, ấp úng mãi nói được một câu.
"Chắc chắn có nguyên nhân khác, chắc chắn là trùng hợp thôi, tôi cũng không biết thằng bé làm ."
Bác sĩ chẩn đoán là do nhiễm khuẩn.
Rõ ràng là do nước mưa quá bẩn, đứa đã vô tình uống phải bụng, dẫn đến tình trạng này.
Bác sĩ nghiêm nghị dặn dò chị .
"Sau này đừng có tin thứ mê tín dị đoan này . Nếu đứa trẻ lại nhiễm khuẩn, sốt cao không được điều trị kịp thời là sẽ ngớ ngẩn đấy."
Thế nhưng không ngờ, bác sĩ vừa đi khỏi, chị đã "phì" một tiếng, chống nạnh chửi đổng.
"Không thể nào! Chắc chắn là giả! Trên mạng người đều nói thế , làm có thể là do nhiễm khuẩn được."
Chị đột ngột trừng nhìn tôi.
"Nhất định là tại mày! Chính mày đã trơ nhìn ruột nước cuốn đi không cứu, chọc giận Thần Sông. Thần Sông nhất định thấy gia đình chúng không đủ hạnh phúc viên mãn, nên trừng phạt chúng !"
Chị lao tới, túm chặt lấy tôi, đôi ánh lên vẻ gian xảo.
"Hôm nay mày phải trả toàn bộ viện phí cho mày! Hôm nay mày không trả thì đừng hòng bước chân ra khỏi cái bệnh viện này!"
"Đồ điên."
Tôi cười lạnh một tiếng, vung tay tát thẳng mặt chị .
"Chị túm ai đấy hả? Còn dám nói Thần Sông trừng phạt à? Chị cũng nói ra được lời đó ! Chị là mẹ ruột nó, chị còn không cứu? Thần Sông có trừng phạt thì cũng là phạt chị! Chị tưởng Thần Sông cũng ghê tởm như chị chắc, rảnh rỗi không có việc gì làm biết đổ thừa cho người khác. Chị làm mẹ được thì làm, không làm được thì cút đi, đồ ngu!"
Mẹ tôi còn định kéo tôi lại, không cho tôi đi.
" kiếm được nhiều , trả được thì trả đi chứ?"
Tôi thẳng thừng gạt tay ra.
" cơ? Không có thì cưới làm gì? Người của ai thì người đó tự chịu trách nhiệm đi!"
Tôi không thèm ngoảnh đầu lại, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Sau lưng là tiếng gào thét như điên dại của mẹ tôi.
"Đúng là trời sập ! Mày muốn chết à! ranh , mày không ở thì ai mày! Chị mày với tao đều phải đi ngủ đấy!"
Ồ? Vậy thì chứ? Muốn tôi à?
Nằm mơ đi!
sống cho bản thân mình, không hơi đâu lo chuyện bao đồng!
5
Vừa đến nhà, tôi lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi cái nơi thị phi này.
Nếu họ đã không coi tôi ra gì, thì tại tôi cứ phải hết này đến khác nghĩ cho họ làm gì.
Kiếp trước, chính vì nghe nói chị tính tình không , lại ương bướng, sợ chị bắt nạt mẹ.
Tôi đã từ bỏ đồ xán lạn ở Bắc Kinh, tìm một công việc lương tháng 3000 tệ ở quê nhà, để sóc mẹ tôi.
Không ngờ, mẹ tôi không những không thương tôi, còn lấy tôi làm bia đỡ đạn. Hễ có chuyện gì nguy hiểm, chuyện gì không , đều sai tôi đi làm.
Còn luôn miệng nói cái giọng đạo đức giả.
"Mày là gái, kiếm được 3000 tệ một tháng, chịu đỡ đần việc nhà gì . Đúng là nuôi mày tốn cơm."
Anh trai tôi thì không kiếm ra , ngày lêu lổng làm gì, nhà trông chờ tôi nuôi.
Tôi ngày nào cũng bận tối tối mũi, nhà còn phải sóc đứa nhỏ, trong khi chị thì tối ngày la cà ngoài quán đánh mạt chược.
Ấy vậy quay lại còn chê tôi cái này làm không , cái làm không xong.
nghĩ lại, dựa cái gì chứ!
Người hiền thì chó bắt nạt, này không phải chê tôi làm không ?
Không phải nói tôi vô dụng, một tháng kiếm được 3000 tệ ?
này, tôi đi kiếm lớn !
Lương tháng của tôi một vạn tệ một tháng đấy, nhưng tôi không cho họ một xu, làm gì được tôi nào!
Tất lũ các người đừng có làm phiền !
Tôi gọi cho chị Lý.
"Chị Lý, công việc trước chị giới thiệu cho em ấy, bây em đi làm còn kịp không ạ?"
Chị Lý là đàn chị khóa trên hồi đại học của tôi, người rất , đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhà chị ấy có công ty riêng.
Vừa nghe tôi đồng ý, chị ấy vui mừng khôn xiết, nói rất hoan nghênh tôi đến, vị trí phù hợp chắc chắn sẽ giữ lại cho tôi.
Tôi cúp máy, nước lưng tròng. Bắc Kinh ơi, cơ hội làm giàu ơi, đến !
6
Trên đường đến Bắc Kinh, điện thoại im lặng đến lạ thường. Tôi vô cùng hài lòng, không có sự làm phiền của đám người , không khí cũng trở nên trong lành hơn hẳn.
hiểu kiếp trước tôi đã nghĩ gì lại lãng phí đời vì một người không hề yêu thương mình, chôn chân ở cái huyện thành nhỏ bé đó.
Bây , cuối cùng tôi cũng thoát ra được .
Trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười đùa của vài người và tiếng ngáy của vài người khác.
Tôi tựa đầu cửa sổ xe, chốc đã thiếp đi.
Khi xe sắp đến bến, mẹ tôi gọi điện đến.
Và câu đầu tiên không phải là hỏi tôi đi đâu, càng không phải là quan tâm tôi, là: "Cố Niệm Niệm, mày mau cút nhà nấu cơm! hả, kiếm được đồng bạc lẻ không thèm nhà à?"
"Từ nay sau, sẽ không nấu cơm . đã có việc riêng của mình . Bây không kiếm đồng bạc lẻ đâu. Sau này mọi người tự lo liệu lấy đi."
Đầu dây bên , mẹ tôi vẫn gào lên.
" tiện nhân ! Đồ vô dụng! Ai thèm lấy mày chứ! Mày cũng đòi kiếm lớn à? Anh mày còn kiếm được, mày thì làm được cái gì?"
Tôi cầm điện thoại lên, giơ tay chụp lại tòa nhà cao nhất Bắc Kinh.
trời cao mặc tung cánh.
Tôi cứ chờ xem, không có của tôi, không có sự sóc của tôi.
Cái gia đình đó của họ có sống nổi không.
Anh trai tôi có còn tiếp tục nằm ườn ra đó được không!