Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh tôi, tiếng: “Mẹ, số tiền con và em gái sẽ cùng chia nhau. Tháng con có tiền thưởng, nếu không đủ, em ấy sẽ góp thêm.”
Mẹ lập ngắt lời anh: “Con còn nuôi con! Tiền đâu dư dả! Để em con lo, nó có tiền!”
Câu “Nó có tiền” vang vọng trong đầu tôi.
Mẹ luôn nói đối xử công bằng tôi và anh .
thực tế, chúng tôi hề được đối xử như nhau.
8.
Bữa cơm không thể nổi nữa.
Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nếu chậm giây, tôi sợ mình sẽ bật khóc ngay tại bàn .
Bên ngoài, anh hét : “Mọi có vấn đề gì không? Sao cứ ép Bé Bối trả hết? Tiền của em ấy dễ kiếm hơn tôi ? Tôi đã nói là tôi sẽ trả! Tôi sẽ trả! Các nghe tôi lần c.h.ế.t à?!”
Bố mẹ liên tục cãi lại, còn chị dâu giễu cợt: “Anh giàu quá sao lúc cưới không thêm tiền sính lễ?”
Tôi đứng trong nhà vệ sinh, hít sâu, rửa mặt, ổn định cảm xúc, sau đó đi ra và nói:
“Em có việc ở công ty, em đi trước đây.”
Tôi cầm định rời đi, chị dâu đột nhiên lao đến, giật của tôi:
“Cô vội vàng đi làm gì? Không thứ gì chứ?”
Tôi nheo mắt cô ta: “Chị có ý gì?”
Chị ta lạnh: “Có ý gì? vàng của tôi vừa mất, chỉ có cô vào nhà vệ sinh. chắn là cô !”
Chị ta thô bạo lục của tôi, đổ hết đồ ra sàn nhà, vàng rơi xuống.
Cô ta chỉ vào , nghiến răng nói: “Còn chối được không?”
Bố mẹ tôi sững sờ, sau đó dữ hét : “Sao con lại vàng của chị dâu?!”
Tôi bật vì : “Gọi cảnh đi.”
Chị dâu cứng họng, không dám nói gì.
Tôi bình tĩnh nói: “Nếu tôi , chắn sẽ có dấu vân tay của tôi.”
Tôi liếc chị ta. Đồ ngu quên trong nhà có camera giám sao?
9.
Bố liếc vàng rơi trên sàn, tiếng dàn hòa: “Cũng chưa cầm đi, thôi qua, không cần báo cảnh đâu.”
“Cũng chưa cầm đi.” Câu nói đầy ẩn ý, vẫn ngầm thừa nhận tôi là kẻ .
Tôi chất vấn: “Bố có ý gì? Bố thực sự nghĩ con à?”
Bố né tránh ánh mắt tôi, không trả lời. Ông biết rõ tôi không thủ phạm, vì bênh vực chị dâu nên muốn đổ vấy tội danh cho tôi.
Chị dâu nhạt, thêm dầu vào lửa: “Không cô còn ai? lẽ tay của tôi tự mọc chân chạy vào cô ?”
Tôi lạnh: “Nếu mọi đã chắn là tôi , vậy báo cảnh đi, xem đã vào tôi bằng cách nào.”
Chị ta trợn mắt lườm tôi: “Cô đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng cô còn già mồm cãi lại!”
Tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh .
Anh lập chạy tới, giữ tay tôi lại, đầy bất lực: “Tiểu Bối, anh xin em đừng gọi.”
Cảm xúc của tôi bùng nổ: “Tại sao không được gọi? Anh muốn em mang tiếng cả đời sao?!”
Chị dâu tiếp tục châm chọc: “Rõ ràng là cô , còn không chịu nhận!”
Anh không chịu nổi nữa, hét :
“Cô im miệng đi! Cô quên nhà có camera giám à?!
“Em gái tôi không thể nào thèm cái rách rưới đó!”
Anh mở điện thoại, tua lại đoạn camera, đến đúng khoảnh khắc chị dâu lén lút nhét vào tôi.
Anh giơ màn hình ra trước mặt chị ta: “Tự cô xem đi, chính cô là nó vào em tôi!”
Anh hoàn toàn mất kiểm soát: “Tại sao cô làm vậy?!”
Chị dâu lại trở nên bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng trong nhà, mỉa mai: “Tại sao ư? Sao anh không tự hỏi mình?”
Cô ta chỉ tay vào mẹ tôi: “Cả nhà anh chỉ biết nói những lời ngon ngọt để lừa tôi! Trước khi cưới hứa mua nhà, giờ con sắp chào đời rồi vẫn có gì! Định biến tôi thành con ngốc sao?!
“Tôi đang mang thai em gái anh dám ném cốc vào tôi! Trước đây, bố mẹ anh hứa tôi thế nào? Nói rằng sẽ không bao giờ cho cô ta quay lại! Thế mới đuổi đi chưa bao lâu, anh mẹ lại bàn bạc muốn đưa cô ta về!”
Chị ta gào như điên dại: “Mọi nghĩ tôi dễ bị bắt nạt sao?!”
Anh chị ta, ánh mắt không còn yêu thương, chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cực: “Chuyện nhà cửa, anh có lỗi em. anh cũng nói rồi, chỉ cần tiết kiệm thêm 50 vạn nữa là đủ tiền đặt cọc, anh sẽ đưa em ra ngoài sống. tại sao em cứ gây sự em gái anh?”
Chị ta khẩy, đầy giễu cợt: “Tiết kiệm mãi có đủ đâu? Hôm nay mẹ anh bị bệnh, ngày mai con chúng ta ra đời, cái gì cũng cần tiền! Cả nhà chỉ có anh là tiền ra thôi à? Em gái anh có ít nhất 300 vạn tiết kiệm! Sao không bắt nó trả tiền?”
Tôi nhạt: “Tiền phẫu thuật của mẹ, tôi sẽ trả nửa. đừng nghĩ có thể ép tôi chi thêm! Quyền lợi và trách nhiệm đi đôi nhau!
“Từ trước đến giờ, hai ở nhà ở miễn phí, tôi trả 2 nghìn tiền sinh hoạt mỗi tháng. Bố mẹ còn thường xuyên đưa tiền cho hai , tôi nhận được xu!
“Số tiền tôi có được hôm nay là do tôi tự kiếm, không ai có quyền động vào!”
Mẹ tôi tôi, đầy trách móc: “Con lại tính toán bố mẹ sao? Đúng là đồ vong ơn! Đẻ con ra có chút tình nghĩa nào!”
Tôi lười tranh luận bà, chỉ lạnh lùng cầm bước ra cửa: “Đúng, con là kẻ vô ơn, mẹ đẻ con ra thật uổng phí!”
Chỉ cần tôi không có đạo đức, không ai có thể dùng đạo đức để trói buộc tôi!
10.
Mẹ làm phẫu thuật cắt khối u tuyến vú, tôi chỉ trả nửa chi phí.
Anh gọi điện cho tôi: “Khi bảo hiểm chi trả xong, anh sẽ trả lại phần của em.”
Tôi không lo lắng chuyện anh quỵt tiền: “Không sao, cứ từ từ.”
Anh thở dài, đầy áy náy: “Tieeur Bối, gia đình thật may mắn khi có em.”