Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tôi đặt túi xuống, lạnh lùng hỏi: “Mẹ muốn gì?”
Mẹ ném sổ đỏ tôi, gào điên cuồng:
“Mày mua nhà mà không báo cho gia đình một tiếng?”
“Anh trai mày còn chưa có nhà, mà mày lại mua trước! Mày có mình ích kỷ đến mức nào không?!”
Tôi bình thản cất lại sổ đỏ: “Con muốn có một mái nhà mà không ai có thể đuổi con , có gì sai?”
Mẹ tôi, tức quát: “Sai ở đâu mà mày còn không ?”
Bà vung tay định tát tôi, nhưng tôi nhanh chóng nắm chặt cổ tay bà, lạnh lùng nhìn xuống.
Mắt mẹ đỏ hoe, giọng the thé:
“Mẹ với hy sinh tất cả cho anh trai mày, đến còn không mua nổi một căn nhà cho nó.”
“Mày thực sự nhẫn tâm nhìn mẹ sống khổ cực sao? cần mày 300 vạn ra, chúng ta có thể mua nhà cho anh mày luôn!”
Nghe đến đây, tôi hiểu rằng mẹ vẫn có tiền tiết kiệm, ít nhất trên 500 vạn.
mà trước đó, bà còn ép tôi trả tiền phẫu thuật.
Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Mẹ vẫn tiếp tục trích:
“Mày đúng là đứa con bất hiếu! Mày thấy anh trai mày cãi nhau với vợ thế, mày không giúp nó một chút, mà lo cho mình!”
Rồi bà nghiến răng nguyền rủa tôi:
“Mày có nhà sao? Mày còn trả nợ! Đến một ngày mất việc, đừng về khóc lóc cầu xin tao!”
Tôi bật , buông tay bà ra:
“Dù con có lang thang ngoài đường không xin xỏ ai!
“ mẹ tự nguyện chịu khổ vì anh trai, không liên quan đến con. Đừng kéo con xuống nước!
“Đây là tiền con tự kiếm, dù có ném xuống sông không cho mẹ giúp anh trai!
“Mẹ nói con ích kỷ? Con là người duy nhất chăm sóc mẹ khi mẹ nhập . Nếu thực sự ích kỷ, con mặc kệ mẹ từ đầu!”
Mẹ tức đến mức run rẩy, ôm n.g.ự.c thở dốc.
Tôi nhạt: “Thấy khó chịu rồi đúng không? để con mẹ về nhà.”
Tôi dứt khoát kéo va li của mẹ ra ngoài, không cho bà cơ hội phản kháng.
Giống cái cách bà từng đuổi tôi ra khỏi nhà .
Mẹ khóc lóc, nguyền rủa tôi suốt dọc đường, thể tôi là tội nhân không thể dung thứ.
Tôi nhắm mắt, bịt tai, mặc kệ bà.
bà về đến nhà, tôi đặt va li xuống rồi , không hề ngoảnh lại, bất chấp tiếng mắng chửi sau lưng.
Tôi cuộc sống sắp tới của mẹ thế nào.
là người lười biếng, chẳng động tay việc gì. Mẹ trở về, chắc chắn lo cơm nước, dọn dẹp.
Ở nhà tôi, bà còn được xem phim, ăn đồ đặt sẵn.
Tôi không bà có hối hận hay không.
Nhưng tôi không hối hận.
14.
Hôm sau, khi đang việc, tôi nhận được cuộc gọi từ chị .
Giọng chị ta đầy lo lắng: “Anh trai cô gặp chuyện rồi! Chúng tôi đang ở Số Một! Mau đến ngay!”
Tôi hoảng hốt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không anh ấy đang công tác sao? Sao lại ở ?”
Chị ta gào dữ: “Còn không vì cô mẹ về nhà sao?! Anh ấy vội vàng lại nên mới xảy ra chuyện!”
Tôi thấy tim mình chùng xuống, chưa kịp hỏi thêm, chị ta cúp máy.
Tay run run, tôi cố gọi cho anh trai, nhưng điện thoại luôn bận.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vã thu dọn đồ, trên đường còn nhờ bạn bè giúp gom gấp 80 vạn phòng trường hợp khẩn cấp.
Tôi thậm chí nghĩ đến việc cầm cố căn nhà, vay tiền nếu tình hình nghiêm trọng.
Tới , tôi lao khoa cấp cứu, chạy khắp nơi tìm anh trai.
Đột nhiên, ai đó túm lấy tôi.
Tôi lại, thấy chị với khuôn âm trầm, và ngay sau đó là một cái tát thẳng tôi.
Tôi sững người: “Chị bị điên à?”
Tôi còn đang giữ tiền cứu mạng anh trai!
Chị ta khẩy: “Tao đánh chính là con khốn mày!”
Tôi phản xạ nhanh, tát thẳng cái chị ta! Nghĩ tôi dễ bắt nạt sao?
Chị ta tức hét : “Mày dám đánh bà bầu?!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Có thai được đánh người à? Ai gây sự trước rác rưởi trước!”
Mẹ tôi từ đâu lao đến, giữ lấy tôi, còn giáng thêm mấy cú đánh. Bà ta liếc mắt ra hiệu cho chị , rồi thầm:
“Chờ đấy, anh mày sắp đến rồi!”
người họ một trái một giữ chặt tôi.
Tôi lập tức nhận ra, mình bị lừa.
Không đến năm phút sau, anh trai tôi hớt hải chạy , thấy tôi bị kẹp giữa người họ, lập tức chạy đến kiểm tra:
“Tiểu Bối, không sao chứ?”
Tôi nở nụ châm chọc: “Sao cơ? Chị gọi điện nói anh gặp chuyện rồi.”
Anh dữ sang chị ta: “Các người đang gì ?”
Chị ta buông tôi ra, đứng giữa đối đầu với anh: “Chúng ta ở bên nhau năm, mà gia đình anh lại tiền cho gái mua nhà, không hỏi ý tôi một tiếng!”
Anh trai tôi sửng sốt: “Tiểu Bối mua nhà ?”
Tôi dứt khoát ngắt lời: “Đúng, tôi mua nhà. Nhưng đó là tiền tôi tự kiếm! Chị nói tôi lấy tiền gia đình? sao kê ra !”
Mẹ và chị thoáng lúng túng, nhưng vẫn phớt lờ lời tôi, chị ta bỗng ngồi bệt xuống, ôm bụng khóc lóc:
“Tôi cưới anh năm, vẫn chưa mua được nhà! Còn con bé kia lại có nhà!”
“Nếu hôm nay không để nó chuyển nhượng nhà cho chúng ta, tôi sẽ phá thai ngay! Tôi muốn nhà họ Trần tuyệt tự tuyệt tôn!”
Mẹ tôi hét : “Con có chút lương tâm nào không? Mau chuyển nhượng nhà cho anh chị con!”
Tôi suýt bật vì tức .
Hóa ra bày trò lớn , để cướp nhà của tôi?
Anh trai tôi đột nhiên gầm : “Các người có thể đừng loạn nữa không?!”
Cả im lặng.
Anh sang mẹ: “Mẹ nghĩ con ngốc sao? Mẹ có cho gái tiền mua nhà không?”
Chị gào : “Con gái cần nhà để gì?! Nếu anh không bắt gái sang tên nhà, tôi phá thai và ly hôn ngay lập tức!”
Anh tôi sụp xuống ghế, lúc này, anh hoàn toàn gục ngã trước người phụ nữ thân thiết nhất.
“ phá thai . Nếu đứa trẻ sinh ra mà không đối xử tốt với nó, giữ lại gì?
“ không một người mẹ tốt.”