Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Hoài không hề do dự, nhẹ giọng nói:

Nhiên, em đừng lo cho anh. Anh không có kiến gì đâu.”

“Người nhà của em cũng là người nhà của anh, căn hộ đứng tên em thì em có thể tự quyết là được.”

Nghe xong câu đó, cảm xúc vừa ổn định của tôi lại nghẹn ngào. Hoài bây … vẫn là người hiền lành, tử tế như thế.

Thế nhưng kiếp , cũng chính người đàn ông tốt bụng này lại đám côn đồ đánh đập và làm nhục. Cuối cùng tuyệt vọng đến mức tự kết liễu đời .

Nghĩ đến đó, tôi hít sâu một hơi trầm giọng nói:

“Hoài , anh yên tâm. Em sẽ không sang tên căn hộ cho chị đâu.”

“Một khi sang tên thì căn nhà ấy chẳng còn liên quan gì đến vợ nữa. Dù là người thân cũng sòng phẳng, em không tin nổi Kiều Kiều.”

dây bên kia im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, tất cả nghe theo em.”

Cúp máy xong, tôi ở lại căn hộ rộng hai trăm mét vuông của mà sống thảnh thơi mấy .

Không ngờ, còn chưa đến một tuần mà mẹ tôi gọi điện tới.

4.

Nhiên à, Tiếu Tiếu nói nhớ con quá! Thằng bé cứ nằng nặc đòi tới nhà con chơi, mẹ thằng bé đang trên đường sắp tới nơi !” Giọng bà vui vẻ thông báo.

Tôi cau mày lại: “Mẹ, nay con có việc—”

Còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại cúp ngang. Nửa tiếng sau, có người đập cửa thùm thụp.

Kiều Kiều ôm theo Tiếu Tiếu xồng xộc chen vào nhà: “Ôi trời, xem! Căn nhà lớn của cô Nhiên nè, con có thích không?”

Chu Tiếu Tiếu hét phấn khích: “Thích! Con thích lắm luôn!”

“Vậy nay ở lại đây nha, con chịu không?” Chị tiếp tục diễn trò.

“Chịu! Con muốn ở đây cô mãi mãi!” 

Ở lại nhà tôi?

Lúc này tôi mới để anh đang xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, lỉnh kỉnh đủ thứ.

Nào là xoong nồi, bát đũa, ga gối, xe đồ chơi… Còn có tận năm cái vali to tướng!

Chỉ trong chốc lát, phòng khách chất kín.

Tôi vừa định mở miệng hỏi cho ra lẽ, thì Chu Tiếu Tiếu từ người mẹ nhảy phốc xuống đất. còn chẳng buồn tháo giày, mà lao thẳng về phía phòng làm việc của tôi.

Ngay khoảnh khắc thằng bé đẩy cửa ra… Tôi liền túm lấy cổ áo , kéo mạnh trở lại và lạnh giọng nói: “Tới nhà người khác không được tự tiện chạy lung tung. Chút phép lịch sự cơ bản đó, cháu không hiểu ?”

Chu Tiếu Tiếu dọa đến im bặt.

Sắc Kiều Kiều lập tức sầm xuống, giọng đầy mỉa mai:

“Nhà người khác cái gì? có tiền thì chê anh chị hàng nghèo hèn chứ gì?”

còn là trẻ con, tò mò tí cũng không được hả? Em không thể nhường một bước cho à?”

Tôi ném Tiếu Tiếu xuống đất, lạnh lùng chị : “Đó là phòng làm việc của tôi, bên trong là mô hình sưu tầm mỗi món giá vài nghìn tệ. mà làm hỏng thì chị đền nổi không?”

Kiều Kiều tái , giận đến mức giọng cao vút the thé: “ thôi, con ! Cô mày quý giá như vàng, mẹ con ở lại đây chỉ tổ làm bẩn nhà người thôi!”

Chị kéo Tiếu Tiếu định bỏ nhưng anh tôi vội giữ lại, anh ghé tai chị thì thầm mấy câu.

Sau đó quay sang tôi, gầm :

Nhiên, em đang nói chuyện chị kiểu gì ? không biết tôn trọng người lớn hả?”

“Thế này , em xin lỗi chị để bọn anh ở lại vài thì chị ấy sẽ bỏ qua hết.”

Kiều Kiều cũng quay lại, bĩu môi hừ một tiếng: “Đúng ! Dọn sẵn giường cho chị, gọt cho chị đĩa trái cây nữa. Chị rộng lượng không thèm chấp em làm gì, coi như tha thứ lần này .”

Tôi khoanh tay ngực, bật cười:

“Xin lỗi? Tôi có gì xin lỗi?”

“Anh à, chị cứ nuông chiều Tiếu Tiếu như vậy! Ở đây thì tôi còn dễ tính, nhưng người ngoài mà thấy thì chỉ nói thằng bé không được dạy dỗ. Lúc đó người mất là anh , chứ không ai khác đâu.”

“Hơn nữa, tôi chưa từng có định để mọi người ở lại đây. Đây là nhà tân hôn của tôi và , ngoài hai vợ tôi ra thì không ai được phép ở.”

Kiều Kiều trừng mắt tôi, như không thể tin nổi người em ngày xưa dễ dãi nay lại có thể cứng rắn đến vậy.

Anh tôi cũng im bặt, từ đến nay anh luôn là người gia trưởng. Nhưng căn nhà này là tôi cùng tích góp mua, anh cũng chẳng thể dày mà ở lại được.

Khi đôi bên còn đang giằng co, thì mẹ tôi đột nhiên ngồi phịch xuống sàn. Hai tay đập bồm bộp xuống nền, miệng khóc lóc thảm thiết: “Ôi trời ơi, số tôi mà khổ thế này! Đến nhà con gái ở nhờ mấy cũng không được. Trời ơi là trời… hu hu hu…”

Mẹ tôi từ đến vẫn vậy, cứ không được như là lăn ra ăn vạ vì bà biết không ai dám làm gì .

Kiếp , tôi cũng không ngay từ đồng sang tên căn hộ. Nhưng mẹ cứ ba một trận nhỏ, năm một trận lớn đến quậy phá làm loạn. Cuối cùng tôi mềm lòng mà đành chấp nhận.

Còn kiếp này thì khác , tôi sẽ không dễ khuất phục như thế nữa. Tôi không buồn tranh cãi, cầm điện thoại gọi thẳng cho cảnh sát.

Chưa đầy mười phút sau, chuông cửa nhà tôi vang .

5.

“Có chuyện gì vậy? Ai gọi cảnh sát?”

Tôi giơ tay : “Là tôi báo , những người này tự tiện xông vào nhà tôi không chịu rời .”

Tôi đưa sẵn sổ đỏ và chứng minh thư cho cảnh sát xem.

Cảnh sát gật , nghiêm giọng nói: “Mấy người làm gì vậy hả? Không biết xâm nhập trái phép là phạm pháp à?”

Anh và chị tôi sợ đến trắng bệch cả . Mẹ tôi thì vội vàng đứng dậy, không dám làm loạn nữa: “ anh cảnh sát ơi, oan cho chúng tôi quá. Tôi là mẹ ruột của , còn đây là anh cùng chị và cháu ruột của mà!”

Anh tôi cũng kịp phản ứng, gật lia lịa: “Đúng đúng, chúng tôi là người nhà cả! Toàn chuyện trong gia đình thôi, làm phiền anh đến tận đây .”

Một trong hai cảnh sát nhíu mày, quay sang tôi: “ vậy? Mọi người là người nhà nhau, báo cảnh sát?”

Tôi nghiêm túc đáp: 

“Tôi kết hôn. Đây là căn hộ chung của tôi và tôi.”

“Họ không có sự đồng của tôi và tôi, tự xông vào và đòi ở lại. Như vậy vẫn là xâm nhập trái phép, mong anh giúp tôi mời họ ra khỏi nhà.”

Sắc cảnh sát thay đổi liên tục, sau đó bọn họ vẻ thất vọng nghiêm giọng quát: “Đây là nhà tân hôn của người . Tôi không quan tâm đó người có chuyện gì, bây lập tức rời khỏi đây!”

Kiều Kiều và anh tôi đưa mắt nhau, mày đầy bất mãn.

Mẹ tôi lại bắt khóc lóc: “ anh cảnh sát ơi, nhà tụi tôi nhiều đồ như vậy thì mà dọn hết cho kịp… Hay để mai nhé? Mai gọi xe chuyển đồ .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương