Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi hét lên:

“Em bị dị ứng dâu đó!”

Cô bật :

“Chị đừng đùa, sao em có thể dị ứng dâu chứ!”

Tôi bấm gọi 120 xong thì Thẩm Mộng ngã gục.

Cùng đó, đạn mạc bùng nổ khắp màn hình.

【Chị ơi chị……】

【Hạ Ninh: Làm ơn, ông trời hãy rõ trắng đen! Tôi không chị độc ác!】

【Bảo sao Thẩm Mộng luôn rằng mình chưa từng ăn dâu , thì ra mỗi lần ăn xong là ngất, rồi quên hết!】

【Thẩm·mất trí ·háu ăn·Mộng, thứ gì dám ăn.】

【Hạ Ninh: Cho tôi thêm ít đậu phộng nữa đi.】

【Ai đó mau trả lại công bằng cho Hạ Ninh đáng thương, cô ấy chẳng hề độc ác chút !】

【Thẩm Mộng những tổn thương mình nhận từ gia đình, chẳng hề những tổn thương chính cô ta gây ra.】

【Nếu Thẩm Mộng bị dị ứng dâu , vậy tại sao mẹ cô ta vẫn mua dâu ? Không chính mẹ cô ấy mới là người thiên vị Hạ Ninh sao?】

6

Hiện trường rối như canh hẹ.

May xe cứu thương đến rất nhanh.

Thẩm Mộng một lần nữa mở mắt, nhìn thấy mẹ và tôi trong phòng bệnh, ngơ ngác hỏi:

“Mẹ, chị, sao em lại ở đây?”

“Chẳng em đang quay chương trình sao?”

Tôi và mẹ nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương đọc được chung một biểu cảm: cạn lời.

Từ khi Thẩm Mộng ba tuổi được chẩn đoán dị ứng dâu , mẹ không bao giờ mua dâu nữa.

Năm lớp tiểu học, có lần tôi thèm dâu quá, liền năn nỉ mẹ mua một ký. Đợi cô ta ra ngoài chơi với bạn, tôi lén trốn phòng, ăn một mình cho .

Ai cô ta quay lại, nhân tôi lơ là liền cướp lấy một quả chạy mất, và thế là lại tự ăn đến mức nhập viện.

ấy, phản ứng sau khi tỉnh của cô ta y chang hôm nay: hoàn toàn không gì.

Chúng tôi cảnh cáo Thẩm Mộng vô số lần không được ăn dâu . Tưởng đâu cô ta rồi, ai điều cô ta ghi lại là: mẹ không cho mình ăn dâu, cho tôi ăn.

Tôi đeo ốp điện thoại có dòng chữ “Tôi bị dị ứng dâu ” lên điện thoại của cô ta, và bật video lặp lại cảnh cô ta nghiêm giọng tranh cãi rằng mẹ thiên vị không cho cô ta ăn dâu.

Thẩm Mộng xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Mẹ nhéo má cô ta, nghiến răng:

“Còn dám nói mẹ thiên vị nữa à? lại xem hồi nhỏ mày làm ra chuyện gì. Nếu mẹ thiên vị chị mày, thì mày bị vứt đi từ lâu rồi!”

Thẩm Mộng chắp tay, làm bộ đáng yêu năn nỉ:

“Ôi đấng sinh thành xinh đẹp cao quý và người chị thiên thần của con, đừng giận nữa , em biết rồi~”

“Tạm tha cho lần .”

7

Ba ngày sau, tôi và Thẩm Mộng mới trở lại homestay.

Vì tới khá sớm nên mọi người vẫn chưa thức dậy.

Tôi bếp luộc ít trứng và bắp, rửa rau sạch sẽ, chuẩn bị làm sandwich.

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên:

“Các cô về rồi à?”

Tôi xoay người, đụng trúng lồng ngực của Tự.

Mũi tôi thoáng ngửi thấy hương sữa tắm dịu nhẹ.

Tự lùi một bước: “Xin .”

“Không sao.”

Tôi lịch sự hỏi: “Tôi có luộc bắp với trứng, anh có muốn ăn không?”

Anh ngừng lại vài giây: “Tôi muốn ăn sandwich trứng và bacon chị làm, được không?”

Tôi tưởng Tự sẽ từ chối, không anh ta chẳng khách sáo chút .

Tôi ngẩn ra, theo phản xạ buột miệng: “Hả?”

“Thôi đi, ra tôi không thèm ăn lắm.”

Nói rồi anh quay người, sải bước rời khỏi bếp.

Tôi cứ tưởng giờ còn sớm, sẽ không ai thấy tôi với Tự.

Ai bưng bữa sáng ra khỏi bếp, vô tình liếc lên màn hình lớn, thấy đạn mạc lăn như thác đổ:

nhìn về Hạ Ninh thay đổi rồi đó! Cô ấy sự rất dễ thương. Trời ơi, sáng ra mở mắt có người dọn bữa sáng sẵn sàng cho mình, tôi sẽ yêu cô ấy cả đời mất thôi!】

【Tôi tua lại trailer tập trước, Thẩm Mộng rõ ràng đùa thôi . Những người luôn thấy người khác ác là do trong lòng họ vốn độc.】

【Những người nói Hạ Ninh ác độc, nhà họ chắc không có chị em.】

mất, còn có người bảo Thẩm Mộng nên cắt đứt quan hệ với gia đình nữa cơ.】

【Bị hiểu lầm là mệnh của những kẻ biết biểu đạt.】

【Thẩm Mộng mang nỗi đau ra kể như chuyện , các người không nhìn ra sao, còn thấy buồn ở chỗ ?】

Có người bênh vực tôi rồi!

Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Wow, sandwich!”

Ôn Trúc từ lầu bước xuống, reo lên một tiếng, cầm sandwich cắn một miếng.

đó là tôi—” nói “để dành cho Thẩm Mộng”, nhưng mấy chữ đó nghẹn lại nơi cổ họng.

Ngay giây tiếp theo, Ôn Trúc đột nhiên cúi người, nôn ra.

“Có trứng à?!”

Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi không thể tin nổi:

“Tại sao lại trứng sandwich? Chị hại ch.ết tôi à?!”

8

【Đỉnh cao sự, “chị ác độc” giờ diễn không thèm diễn nữa, sao cô ta không đi ch.ết đi cho rồi.】

【Còn dám dựng hình tượng “người hiền lành”? Tôi cạn lời.】

【Mắt mũi của mấy người là để thở à? Không thấy rõ ràng là Ôn Trúc tự cầm sandwich lên ăn sao? Ăn xong còn lật mặt đổ , Hạ Ninh đúng là họa từ trên trời rơi xuống.】

【Bạn ở trên, bớt nói vài câu đi, chuyện đủ khiến người ta ch.ết đấy.】

“Tôi—”

Ôn Trúc ngắt lời tôi, ra vẻ rộng lượng nói:

“Tôi không kiểu người hay chấp . Chị cần xin tôi một câu, chuyện coi như qua.”

Tự bỗng từ góc đó xuất hiện, giọng lạnh như băng liếc Ôn Trúc:

“Tôi đề nghị chị nên hiến làn da mặt cho Bộ Quốc phòng, dày đến mức đạn pháo chẳng xuyên nổi.”

sandwich đó là Hạ Ninh làm riêng cho em cô ấy. Chị không hỏi han gì cầm lên ăn, ăn xong còn đổ vấy ngược lại, buồn đấy.”

Ánh mắt Ôn Trúc dao động, lắp bắp:

“Tôi… tôi tưởng đó là của tổ chương trình chuẩn bị.”

Tự khẽ khẩy, ánh mắt dừng trên sandwich trong tay cô ta:

“Mấy hôm nay tổ chương trình từng chuẩn bị bữa sáng ngày chưa?”

“Với lại, chị mới hỏi ‘tại sao Hạ Ninh lại trứng sandwich’, chứng tỏ chị biết rõ ai làm sandwich đó. bán cầu não của chị đang đấu nhau à?”

Mặt Ôn Trúc trắng bệch:

“Tôi…”

Vạn Khê lập tức nhảy hòa giải:

đi đi, chắc cô ấy không cố ý đâu.”

Đúng , đạo diễn lên tiếng ngắt mạch căng thẳng:

“Mỗi người bốc một lá thăm, bên trong là địa điểm làm việc sáng nay. Mỗi nhóm người. Số tiền kiếm được sẽ quyết tối nay các bạn được ăn đại tiệc hay cháo trắng.”

Tôi rút trúng… quán cà phê.

Sắc mặt tôi lập tức cứng lại.

Tôi đâu có biết vẽ latte art đâu!

Ôn Trúc liếc sang lá thăm của tôi, nhỏ giọng:

“Muốn đổi với tôi không? Tôi trúng đi hái chè.”

Tôi nhìn cô ta đầy nghi :

hả?”

“Dĩ nhiên là ! Coi như tôi bù đắp vì chuyện rồi nha~”

Tôi vui vẻ gật đầu:

“Được, tôi đổi.”

Khoảnh khắc nhìn thấy chữ “ bò”, tôi đứng tại chỗ.

Bị gài rồi!

Tôi nhíu mày, hừ khẽ một tiếng.

Trong khi cư dân mạng đang chờ đợi tôi nổi cơn tam bành thì lại bất choáng váng:

quái gì vậy? Khác hoàn toàn với tưởng tượng của tôi. Hạ Ninh không “chị độc ác” sao?!】

【Không cô ấy nên mắng Ôn Trúc vài câu rồi từ chối đổi à? Bị lừa làm hừ một tiếng, dùng sự đáng yêu để gi.ết chúng tôi à?!】

【Hạ Ninh không nhìn ra ánh mắt tính toán của Ôn Trúc sao?】

【Chị độc ác giờ hóa “hiền thục tỷ tỷ” rồi hả?!】

【Ai nói Hạ Ninh ác độc chứ? Cô ấy hiền quá trời luôn.】

【Cảm xúc Hạ Ninh ổn như vậy, muốn yêu quá đi! (ngậm hoa hồng xuất hiện) Chào buổi sáng vợ yêu, không biết em có bằng lòng… (bị gai đâm miệng) (vội vàng rút lui)】

Ôn Trúc chớp chớp mắt, đáy mắt ngân ngấn nước, nhìn tôi vô tội:

“Chị giận à?”

“Xin nha, em muốn đùa một chút thôi.”

So với pha cà phê, tôi thà đi bò còn hơn.

Ít ra, tôi biết cách !

“Tôi không giận, như vậy được .”

Thẩm Mộng hào hứng chen :

“Chị ơi, em muốn đi bò, đổi với em đi, em trúng hái chè!”

“Em làm được không đó?”

Cô ta hơi ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia tự tin:

“Xem thường em đấy à?”

【Ôn Trúc đừng “trà” nữa, nếu cô nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cả nước sẽ có nước để pha trà Long Tỉnh luôn đó.】

【Chị ác độc sự là ai, mọi người nhìn ra rồi chứ? Ôn Trúc không muốn đi bò nên lừa Hạ Ninh đổi, biết rõ người ta hiền lành còn giả vờ xin . Đúng là ngốc “trà” tệ.】

【Câu nói của cô ta y chang mấy quân sư Tam Quốc ấy, tên là… Trà Cát Lượng.】

【Hạ Ninh, binh của chị tới rồi đây, mời chị lùi lại phía sau, tôi xem ai dám nói chị ác độc!】

【Thích quá trời luôn! Tình chị em đáng yêu ghê, cả đều là bảo bối hết!】

ra cửa, tôi thấy Thẩm Mộng và Ôn Trúc cùng ngồi chung một xe.

người … từ thành một đội vậy?

Tôi lo lắng nhìn bóng lưng Thẩm Mộng, không biết cô ta có bị Ôn Trúc bắt nạt không nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương