Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Ở thời điểm này, người Nguyễn Ninh Hinh tiếp xúc chỉ có người trong nhà.

Sự nuông chiều cô ta nhận được chủ yếu đến từ cha tôi, còn người ngoài thì chưa bị “hào quang nữ chính” của cô ta làm mờ mắt.

Sau này, cô ta có thể trở “con cưng của vũ trụ”, hoàn toàn là nhờ vào việc cướp đoạt vinh quang vốn thuộc về tôi.

Dựa vào ánh sáng của tôi, cô ta mới có được hào quang của mình.

Nói cho , tất chỉ là chiếm đoạt.

Kiếp này, những là của tôi – cô ta đừng hòng lấy được!

“Ba ơi, cho con đi thi thay chị được không?”

Nguyễn Ninh Hinh ôm tay ba, lắc nũng nịu.

Ba tôi gật , thì bị tôi cắt ngang.

“Ba, con tham gia là cuộc thi piano, còn em chưa từng học qua đàn. Ba chắc muốn để em đi thay con à? thua, người mất mặt là nhà họ Nguyễn đấy.”

Tôi cố ý nhấn mạnh mấy từ “thi đấu”, “thua”, “mất mặt”.

Nhà họ Nguyễn chúng tôi vốn là đại gia tộc có tiếng ở địa phương, tập đoàn gia đình cũng rất lớn.

Ông nội tuổi đã cao, hai năm nay đang chọn người kế thừa, mấy ông chú nỗ lực hết sức để thể hiện năng lực.

Ba tôi cũng là một trong những người cạnh tranh, tích của con cái lại là yếu tố rất quan trọng.

nhiên, ông ngập ngừng, rồi dịu giọng dỗ dành Nguyễn Ninh Hinh: “Hinh Hinh, con thích piano, ba cho con đăng ký học lớp tốt nhất. nào học được rồi, lần sau để con thay chị đi thi, được không?”

Nguyễn Ninh Hinh bĩu môi: “Không! Con muốn đi lần này cơ. Dù con với chị nhìn cũng giống nhau, người ta không nhận ra đâu.”

Những oán khí tích lũy suốt kiếp trước khiến tôi chẳng còn chút kiên nhẫn nào với cô ta.

“Không nhận ra? Em nghĩ ban giám khảo là đồ ngốc chắc? Chị đạt cấp tám rồi, còn em thì ?”

“Chẳng lẽ lên sân khấu gõ loạn xạ à? Ở nhà mất mặt thì thôi, còn muốn làm nhà Nguyễn bẽ bàng ?”

vậy, cô ta vẫn tỏ ra đắc ý, tưởng mình thông minh: “Thua thì thua chứ . Dù em cũng dùng tên của chị, có mất mặt thì cũng là chị mất mặt thôi.”

“Ba sẽ không nỡ trách em đâu, đúng không ba?”

Kiếp trước, đúng là cô ta được như ý.

Cô ta thay tôi lên sân khấu, đàn loạn một hồi, bị loại thảm hại, lại còn gây chuyện sau trường, đắc tội với nhiêu người.

Nhưng cô ta có cha che, nên chẳng .

Còn tôi thì bị bắt nhận thay, bị đánh một trận, thậm chí cô ta đôi tay tôi bị hủy, không thể chạm vào đàn nữa.

Ba nói tôi là chị không khuyên em, để em làm loạn, khiến nhà họ Nguyễn mất mặt – ông bị ông nội mắng, liền trút giận hết lên tôi.

Cô ta lại đòi tôi đàn cho , tôi từ chối, thế là cha nổi giận, nói tôi “thua rồi còn không chịu luyện”, dùng nắp đàn ép gãy ngón tay tôi.

Ông nói: “Đã không muốn đàn, thì đàn đời đi.”

đây, tôi không còn ảo tưởng về tình thân nữa, nên đem hết lợi hại nói rõ trước mặt.

ba vẫn cố chấp để cô ta đi thi thay tôi, thì , ông sẽ phải tự gánh lấy.

“Ba, ba thật sự muốn để em đi thi thay con, con không ý kiến. Nhưng thua, mong ba đừng bắt con nhận nữa.”

Sau một hồi ầm ĩ, cuối Nguyễn Ninh Hinh vẫn đạt được mong muốn – được đi thi, nhưng không thể dùng nghĩa của tôi.

Bởi ba gật , tôi đã cầm dao gọt hoa kề lên tay mình.

“Ba, con học piano từ ba tuổi, ba bắt con mỗi ngày phải luyện tập ba tiếng, mỗi cuộc thi phải đoạt giải nhất. Chỉ một lần con bị sốt, giành hạng nhì, ba liền đánh con. Ba từng nói con thua thêm một lần, ba sẽ phế đôi tay này. ba để em đi thi bằng tên của con, chắc chắn sẽ thua. Vậy con tự làm luôn, để ba ra tay.”

Nói rồi, tôi không đổi sắc mặt, giơ dao lên chém xuống tay mình.

Kết , tôi bị ba tát một cái, còn Nguyễn Ninh Hinh thì được đưa đi dự thi như một “ứng viên đặc biệt”.

Tôi lau máu nơi khóe miệng, khẽ .

Ít ra, cái tát này còn dễ chịu hơn rất nhiều so với roi quất và nắp đàn nghiền gãy tay kiếp trước.

5

Từ nhỏ tôi đã được dạy dỗ nghiêm khắc, ngoài học văn hóa còn phải học lễ nghi, học nghệ thuật.

tích của tôi luôn đứng , tuổi còn nhỏ đã có thể nói trôi chảy ba thứ tiếng, piano cũng đạt cấp tám.

Dù ba và các trưởng bối trong nhà có thiên vị Nguyễn Ninh Hinh đến đâu, họ vẫn phải thừa nhận tôi xuất sắc hơn hẳn.

Kiếp trước, cô ta cướp mất cơ hội của tôi trong cuộc thi piano, còn tôi chỉ nhận lại lời mắng chửi.

Kiếp này, tôi tự mình lên sân khấu, tỏa sáng rực rỡ, được truyền thông tung hô là “thiên tài piano nhỏ tuổi”.

Ông nội thấy tôi làm rạng gia tộc, đặc biệt gửi quà và mời chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc riêng cho tôi.

Hẳn ông cũng hiểu rõ ba tôi sẽ không quan tâm đến tôi nữa.

Còn Nguyễn Ninh Hinh – vẫn như kiếp trước – lên sân khấu đàn loạn, khiến khán giả và ban giám khảo muốn bịt tai.

Rồi cô ta lại phá phách, xé nhạc của mấy thí sinh khác.

Những đứa trẻ học đàn có gia thế không tầm thường, nên sau đó, phụ huynh của các thí sinh lấy được đoạn ghi hình trường, công khai chỉ trích nhà họ Nguyễn “không dạy con”.

Kiếp trước, cô ta dùng nghĩa của tôi, tôi phải gánh mọi .

Còn kiếp này, cô ta lại đòi tôi nhận thay – và ba tôi vẫn đồng ý.

“Ninh Trác, con là chị, chuyện này thay em nhận đi. Họp báo sắp tới, con cứ nói là con xé nhạc.”

Nguyễn Ninh Hinh thì thầm đó bên tai ông, ông lại cưng chiều: “Được, ba lời con.”

Rồi ông nói tiếp: “Nhân tiện, con cũng nói luôn với báo chí, người đoạt giải vàng là Hinh Hinh.”

Nực thật.

Nhưng không có lạ – xưa nay vẫn thế.

Chỉ cần cô ta làm nũng, là có thể dễ dàng lấy đi mọi thứ tôi phải nỗ lực năm mới đạt được.

Tên tôi, phận tôi, tích tôi, tất có thể bị tước đi, chỉ cô ta muốn.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không cúi nữa.

Tôi giả vờ đồng ý, thì một giọng uy nghiêm vang lên: “Đồ hồ đồ! con thương nó, nhưng ta không ngờ con lại ngu đến mức này!”

Ông nội tới rồi.

6

Ông nội đến, trước tiên an ủi tôi vài câu, rồi quay sang quở trách ba tôi.

Ba cúi im thin thít.

Ông thở dài: “Thôi vậy. con đã không thể đối xử công bằng, để tránh chị em bất hòa, thì Ninh Trác ta mang đi, tự tay dạy dỗ.”

“Ninh Trác, con có đồng ý không?”

Tôi – đương nhiên là đồng ý.

Cầu còn không được.

Rời Nguyễn Ninh Hinh chính là điều tôi mong nhất.

Hơn nữa, ở bên ông nội mới là trung tâm quyền lực, thuận tiện cho kế hoạch của tôi sau này.

Tôi giả vờ ngập ngừng, nhìn ba rồi nhìn Nguyễn Ninh Hinh, mỉm yếu ớt: “Ông nội, bà nội, con nhất sẽ cố gắng, không để ông bà thất vọng.”

Ông xoa tôi: “Ngoan.”

Sau đó nhìn sang mẹ tôi, cau mày nói: “Thư Uyển, bảo người giúp việc thu dọn đồ, con cũng theo về nhà cũ.”

Trước đi, ba lại không kìm được, Nguyễn Ninh Hinh nũng nịu, nói: “Ba, hay là để Ninh Trác nhận thay em nó lần này…”

Ông nội liếc qua một cái, ba liền im bặt.

“Ngay dũng khí nhận cũng không có, xứng làm người nhà họ Nguyễn ? Cho con hai ngày giải quyết. để ta ra tay…”

Ông không nói hết, chỉ liếc lạnh về phía Nguyễn Ninh Hinh.

Cô ta sợ hãi, chạy đến làm nũng, nhưng ông đã quay đi.

Tôi và mẹ theo sau, không ai ngoái lại.

7

Không có tôi gánh tội thay, Nguyễn Ninh Hinh ngang ngược chối , còn nói hùng hồn trong họp báo: “Họ thua là do kém cỏi, liên quan đến tôi? Cao thủ thật sự không cần nhạc cũng đàn được, nói trắng ra là họ bất tài thôi.”

“Chẳng phải chỉ xé nhạc ? Tôi bồi thường là được chứ , nói đi, nhiêu tiền? Nhà họ Nguyễn tôi không thiếu!”

Cô ta dám ngông cuồng như thế, luôn tin sẽ có người dọn cho mình.

Nhưng cô ta không , trong giới thượng lưu, tiếng còn quan trọng hơn quyền thế.

Kiếp trước, cô ta, tôi ví dụ tiêu cực cho mọi người dạy con.

“Đừng học theo con nhà họ Nguyễn ấy, vô giáo dục lắm.”

Các trưởng bối trong nhà cũng coi tôi là nỗi nhục, cấm tôi dự tiệc, biến tôi trò của giới quý tộc.

Còn bây , những ấy, để cô ta tự chịu.

May mắn thay, tôi trở về năm mười ba tuổi – cô ta vẫn còn ngây thơ, chỉ tranh giành sự cưng chiều của đàn ông, chẳng thấy được cục diện thật sự.

Cô ta đắm chìm trong niềm vui thắng được mẹ con tôi, không nhận ra rằng ông nội – người từng hay gọi cô ta sang nói chuyện – đã chẳng còn nhắc đến tên cô ta nữa.

Còn tôi thì khác.

Sống ở nhà cũ, tôi gột sạch ám ảnh kiếp trước, ánh sáng của tôi càng rực rỡ hơn.

Tôi giành quán quân cuộc thi piano, đạt cấp mười chỉ sau vài tháng.

Một thi, vị giám khảo là đại sư piano nổi tiếng thế giới Hélap công khai muốn nhận tôi làm học trò, khiến truyền thông bùng nổ, gọi tôi là “thiên tài piano hiếm có trăm năm mới gặp”.

Sau đó tôi lại đoạt huy chương vàng toán học quốc tế, tiếng càng vang dội.

Kiếp này, tôi không còn là “đứa con không dạy”, không còn là nỗi nhục của nhà họ Nguyễn.

Trái lại, ông nội càng xem trọng tôi, địa vị tôi cũng thế lên cao vùn vụt.

Mỗi lần tôi nhận được vinh dự mới, ba lại gọi đến, ép tôi nhường cho Nguyễn Ninh Hinh.

Tôi chỉ lạnh lùng , tỏ vẻ đồng ý “vào thời điểm thích hợp”.

Còn Nguyễn Ninh Hinh, từng đến nịnh ông nội, nhưng ông vốn là nhân vật phụ không chịu ảnh hưởng của “hào quang nữ chính”, nên chẳng mấy chốc đã nhìn rõ chất cô ta.

Mỗi lần cô ta đến, ông viện cớ đuổi khéo, không cho cô ta bước chân vào nhà cũ nữa.

Thế là, kiếp này, cô ta chỉ còn giữ được “tình thương” của ba tôi, còn mọi thứ khác – mất sạch.

Tôi thoát xiềng xích kiếp trước, sống rạng rỡ hơn hết.

Mẹ tôi cũng dần bước ra bóng tối, quay lại thương trường, nhanh chóng điều hành một chi nhánh lớn.

Thoát sự hành hạ tinh thần của gia đình, mẹ bắt yêu thân, tập thể dục mỗi ngày, sức khỏe càng tốt hơn.

Tôi liên tục được mời tham gia các biểu diễn quốc tế, bận rộn trong và ngoài nước, đã lâu rồi không gặp Nguyễn Ninh Hinh.

Chúng tôi – đã không còn một thế giới.

nói cô ta vẫn như trước, không học hành, không cho ba gặp mẹ, suốt ngày bám lấy ba đến công ty, làm loạn khắp nơi.

Trước mặt đàn ông thì làm nũng, còn trước mặt phụ nữ thì ganh ghét, hằn học.

Tuổi còn nhỏ đã học thuộc lòng “chiêu bài nịnh nam ghét nữ” một cách thạo.

Và tất nhiên, những người trong cuộc lại thấy cô ta “đáng yêu, hồn nhiên”.

Tôi không có ý hủy diệt cô ta, cũng chẳng muốn phá hào quang của cô ta.

Tôi chỉ cần làm một việc – đó là tỏa sáng mạnh mẽ hơn.

Lần tái ngộ tiếp theo của chúng tôi – là trong tiệc sinh nhật mười tám tuổi.

Lúc ấy, nhà họ Nguyễn đã là gia tộc quyền thế bậc nhất.

Ai cũng muốn kết giao, nên ông nội tổ chức tiệc vô long trọng, để mừng tuổi tôi, xem xét đối tượng kết thân tương lai.

Đáng ra, tiệc ấy chỉ thuộc về tôi.

Nhưng tin, Nguyễn Ninh Hinh giận dỗi, khóc lóc suốt mấy ngày, cuối ép ba cầu xin ông nội, để cô ta được “ tổ chức sinh nhật với chị”.

Tôi chẳng buồn quan tâm, ngược lại, còn có chút mong chờ.

Bởi – chính trong tiệc đó, chuyện kia đã xảy ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương