Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng cũng xé toang lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, để lộ bộ mặt tham lam .
“Lương tâm của tôi?” Tôi tức đáp lại.
“Còn không bằng con gái bác, dùng danh nghĩa của em mình để ký hợp nợ 180.000 tệ.”
“Cũng không bằng bác, chiếm nhà của em ruột suốt hai mươi năm, không chút áy náy.”
“Gia đình tôi, đã chịu đủ cái thứ là ‘người thân tốt bụng’ rồi.”
Từng lời tôi gõ ra đều như dao cứa vào tim.
Không còn ai trong nhóm dám bênh vực nữa.
Bác cả bị tôi nói đến cứng họng, chỉ biết tục gào trong tin nhắn thoại những lời chửi rủa tục tĩu.
Toàn bộ gia tộc họ Trần, vì cái đám này, đã hoàn toàn rạn vỡ.
kẻ khởi đầu tất cả — Trần Hi, từ đầu đến cuối không thốt ra một lời nào nữa.
Chắc cô ta mặc chiếc váy trắng tinh, giữa một lễ đường ngổn ngang, đón nhận những ánh mắt hoặc cảm, hoặc giễu cợt từ khách mời.
nay, sẽ là “khó quên” nhất trong đời cô ta.
05
Tối hậu thư từ nhà họ Cao đến rất nhanh.
Không phải gửi trong nhóm chat gia đình, là Cao thẳng bác cả.
Tôi biết chuyện này là vì sau đó bác gái liền than khóc trong một nhóm nhỏ của mấy con, đoạn chat bị một dì họ chụp màn hình gửi mẹ tôi.
“Nhà họ Cao nói rồi, nếu trong ba không giải quyết xong chuyện này, tức hủy hôn!”
“Còn bắt nhà tôi bồi thường tổn thất tinh thần và chi phí tổ chức tiệc , tổng cộng năm trăm nghìn!”
“ phải làm sao đây! Cái lũ trời đánh này, định ép nhà tôi đến đường cùng sao!”
Tiếng khóc lóc của bác gái, dù cách qua màn hình cũng rõ tuyệt vọng.
Tôi nhìn ảnh chụp lại cuộc trò chuyện, trong lòng không hề dao động.
Sớm biết có nay, thì đã không làm như vậy từ đầu.
Chuyện lan ra tới mức này, cả nhà bác như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn hoảng loạn.
Họ bắt đầu điên cuồng tôi, thay đủ loại số, dùng cả thoại của họ hàng.
Tôi và ba mẹ chặn hết mọi số có thể chặn.
Cuối cùng, họ tìm đến dì tôi — em gái mẹ.
Khi dì tới, mẹ tôi do dự rất lâu, cuối cùng bắt máy.
Trong thoại, giọng dì ngập ngừng, rõ ràng là bị nhà bác cả làm phiền đến mệt mỏi.
“Chị à, anh Kiến Quân với cả nhà bây hoảng loạn lắm, mẹ mình cũng ở nhà khóc lóc, bảo nếu chuyện hôn của Hi Hi đổ bể, thì không sống nổi nữa.”
“Niệm Niệm có phải hơi cứng quá rồi không? Dù sao thì cũng là người một nhà…”
Mẹ tôi nghe xong, khóe mắt đỏ hoe.
Mẹ vậy, cả đời mềm lòng.
“Niệm Niệm, hay là… bỏ qua con?” Mẹ cúp máy rồi dè dặt nhìn tôi, “Chuyện căn nhà từ từ đòi cũng , trước mắt cứ lo liệu yên chuyện của Hi Hi đã, nếu không ngoại con…”
“Mẹ.” Tôi ngắt lời mẹ.
“Mẹ quên rồi à, Trần Hi đã mắng mẹ như thế nào? Quên rồi nhà bác đã ức hiếp mình ra sao sao?”
“ nay nếu mình nhún nhường một , mai họ sẽ dẫm đầu mình tiếp.”
“Những người thân chuyên hút máu ruột thịt như vậy, mẹ còn định giữ tới bao ?”
Lời tôi nói khá nặng, mẹ cúi đầu không đáp.
Ba tôi ngồi bên nãy , mặt trầm như nước, bỗng đập mạnh xuống bàn một cái.
“Nghe theo Niệm Niệm! Lần này ai tới khuyên cũng vô ích!”
Tôi nhìn gương mặt kiên quyết của ba, trong lòng dâng một luồng ấm áp.
Cuối cùng, ông đã dậy rồi.
Tối đó, bác cả lại dùng một số mới đến thoại của ba.
Ba tôi bắt máy, bật loa ngoài.
Giọng bác lúc này khàn khàn, mệt mỏi, chẳng còn chút ngang ngược nào như trước.
“Chí Viễn, coi như anh xin chú đấy. Chú nói với Niệm Niệm , chỉ cần nó chịu quay về giúp, căn nhà đó… anh trả lại nhà chú.”
Ba tôi nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu.
“Tay không nói miệng không chứng.” Tôi tiếng, “Bác à, nếu bác có thành ý, thì tìm luật sư, viết sẵn hợp trả nhà, ký tên, điểm chỉ. Sau đó chụp ảnh gửi tôi. Tôi hợp xong xuôi, sẽ tức đặt vé về nước.”
“! ! Anh làm ngay!”
Bác như níu chiếc phao cuối cùng, tục ý.
Sau khi cúp máy, ba nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Niệm Niệm, con định giúp họ à?”
Tôi lắc đầu: “Ba yên tâm, con không phải là người mù quáng thương hại.”
Chiều sau, tôi nhận một bản scan hợp trả nhà trong email.
Trên đó có đầy đủ chữ ký của bác cả và bác gái, còn có dấu điểm chỉ đỏ tươi.
Gần như cùng lúc đó, Trần Hi cũng gửi tin nhắn tôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi mọi chuyện bùng nổ, cô ta chủ động lạc.
“Coi như cô ác .”
“Nhưng đừng vội đắc ý, dù cô phá đám này, Cao sẽ tôi.”
“Còn cô, làm ầm như vậy, cuối cùng phải ngoan ngoãn quay về giúp tôi dọn dẹp đống hỗn độn này.”
Giọng điệu trong tin nhắn chứa đầy căm hận, độc khí và một thứ tự mãn mù quáng.
Cô ta tưởng rằng, mình đã thắng.
Cô ta tưởng rằng, tôi hao tâm tổn sức, cuối cùng phải cúi đầu.
Tôi nhìn dòng tin đó, chỉ trả lời đúng hai chữ:
“Chờ .”
Sau đó, tôi mở ứng dụng đặt vé, mua chuyến sớm nhất về nước vào sau.
Đã đến lúc rồi.
Phải quay về, để kết thúc triệt để vở kịch lố bịch này.
06
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô.
Tôi đẩy vali ra từ cửa đến, vừa liếc mắt đã gia đình bác cả chờ, thần sắc đầy lo âu.
Bác cả, bác gái, và Trần Hi — người mặc một bộ đồ thường , sắc mặt mệt mỏi tiều tụy.
Đôi mắt cô ta sưng đỏ, lớp phấn dày cộm trên mặt cũng không che nổi vẻ oán hận.
Vừa nhìn tôi, cả ba tức ùa tới.
“Niệm Niệm, cuối cùng con cũng về rồi!” Bác cả cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Bên bác đã ký hợp rồi, con mau với bác tới khách , giải thích rõ với quản lý và nhà họ Cao !”
“Đúng đó Niệm Niệm, nhanh con, bên nhà họ Cao sốt ruột lắm rồi!” Bác gái cũng sốt sắng phụ họa.
Trần Hi bên cạnh, khoanh tay, ánh mắt vừa dò xét vừa khiêu khích nhìn tôi, như thể nói: “ chưa, cuối cùng cô phải nghe lời tôi.”
Tôi không để tâm đến những lời thúc giục ấy, chỉ lấy từ túi ra bản hợp đã in sẵn, lật từng trang xem lại kỹ lưỡng.
Xác nhận không sai, tôi gấp lại và cất vào túi.
“ thôi.” Tôi nói nhàn nhạt.
Cả ba như đại xá, vội vã quay người dẫn đường.
Ngồi trên chiếc xe họ thuê, bác cả vừa lái vừa thao thao bất tuyệt.
“Niệm Niệm à, chút nữa tới khách , con nhớ phải nói năng mềm mỏng, cứ bảo là con với Trần Hi đùa giỡn, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
“Còn bên nhà họ Cao, con cũng nên giữ thái độ tốt một chút, dù sao sau này cũng là người một nhà…”
Tôi tựa đầu vào cửa kính, lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lùi dần lại, không đáp một lời.
Không khí trong xe nặng nề ngột ngạt.
Trần Hi tục liếc tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt oán độc gần như muốn hóa thành dao găm.
Chắc trong lòng cô ta mơ tưởng, chỉ cần tôi “giải thích rõ ràng”, thì cô ta sẽ lại đường đường chính chính gả vào nhà họ Cao, làm thiếu phu nhân cao quý.
Sau đó, tìm cơ hội trả lại nỗi nhục nay gấp trăm lần.
nực cười đến đáng thương.
Xe dừng trước cửa khách Hilton.
Quản lý , Cao , cùng bố mẹ anh ta đã chờ sẵn trong sảnh.
chúng tôi vào, mẹ của Cao — một người phụ nữ sắc sảo — tức bật dậy, sắc mặt lạnh như băng.
“Đây là đứa em gái cô nói đấy à? Cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi?”
Giọng ta đầy khinh miệt và mất kiên nhẫn.
Bác cả cùng bác gái vội cúi đầu khom lưng, cười làm lành.
“Bác gái à, đừng giận, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi …”
Tôi thẳng tới, làm như không ánh mắt soi mói của bố mẹ Cao .
Ngay trước mặt tất cả, tôi lấy thoại ra, bấm một dãy số.
“Alo, anh phải không?”
Quản lý thoáng sững người, theo phản xạ nhìn xuống thoại của mình.
Tôi bật loa ngoài, tiếng nói rõ ràng vang khắp sảnh rộng.
“Cô Trần Niệm? Có chuyện gì vậy?”
“Anh ,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng, “hiện tại tôi ngay trong sảnh khách anh.”
“Về việc có người dùng thông tin cá nhân của tôi để đặt tiệc , tôi đã tìm người quan.”
Tôi giơ tay, chỉ thẳng vào Trần Hi mặt mày trắng bệch.
“Chính là cô ấy, chị họ tôi — Trần Hi.”
“Tất cả bằng chứng quan, gồm tin nhắn và ghi âm cuộc , tôi sẽ giao nộp cảnh sát.”
“Hy vọng khách các anh sẽ tích cực phối hợp điều tra, truy cứu trách nhiệm hình đối với người mạo danh.”
Lời tôi vừa dứt, cả đại sảnh lặng như tờ.
Bác cả, bác gái và Trần Hi — gương mặt cả ba như bị đóng băng tại chỗ.
Từ vui mừng, sang bàng hoàng, rồi kinh ngạc, cuối cùng là tuyệt vọng.
Quản lý là người phản ứng đầu tiên, anh nhìn Trần Hi — người đây mặt trắng như tờ giấy — và nghiêm nghị nói:
“Vâng, cô Trần Niệm! Khách chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp điều tra đến cùng!”
Sắc mặt bố mẹ Cao trở nên xám xịt.
Mẹ Cao run rẩy chỉ tay vào Trần Hi, tức đến mức toàn thân phát run.
“Cô… cô đúng là đồ lừa đảo!”
Bác cả như bị sét đánh, tức lao tới muốn giật thoại trên tay tôi.
“Trần Niệm! Cháu là thứ bất nhân! Cháu chơi khăm cả nhà bác à!”
Tôi lùi lại một , tránh né ông ta.
Tôi nhìn ông — gương mặt méo mó vì tức giận và bất lực — và bình thản đáp:
“Bác à, cháu chỉ là… đòi lại thứ thuộc về gia đình mình.”
“Tiện thể, dạy bác và chị họ cháu một bài học đơn giản nhất trong làm người.”
“Cái gì không phải của mình — thì đừng cố giành.”
Nói xong, tôi không buồn nhìn lại.
Tôi cất thoại, xoay người, sải ra cửa lớn khách .
Sau lưng, vang tiếng Trần Hi gào thét tuyệt vọng, tiếng bác gái khóc lóc, và tiếng nhà họ Cao chửi mắng.
Một vở kịch lớn, cuối cùng cũng hạ màn.
Nhưng một phiên tòa mới, chỉ vừa mới bắt đầu.