Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi lạnh mặt: “Buông tay.”
Cậu miễn cưỡng thả ra.
Tôi quay đi, không ngoái lại.
Đi vài bước thì thấy học trưởng đang đợi phía trước.
Kỷ Tuấn ở sau hét lớn: “Lương Hàn! Cô dám đi về phía hắn thử xem!”
Tôi vẫn bước đi không hề do dự.
Giữa tôi và cậu vốn không thể nào.
Đêm đó chỉ là một sai lầm.
Cậu có người mới, còn tôi – Rồi cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình.
11
Sau vài ngày điều chỉnh tâm trạng, tôi lại trở về trạng thái bình thường.
Đàn ông nào quan trọng bằng tiền đâu.
Đến công ty thì biết Kỷ Tuấn xin nghỉ.
Không ai quản, tha hồ “móc cua” rồi!
Vừa đăng nhập Vương Giả, cậu con trai lớp sáu của cổ đông lớn kéo tôi vào đội: “Chị Hàn ơi, lâu quá không thấy chị, mau vào, em gánh cho!”
Trời ạ, chơi với nó bao nhiêu ván, chỉ thắng đúng một.
Vừa vào trận, thằng nhỏ đã hô hào: “Mau mau, đồng đội giúp em cướp bùa, em là top quốc phục đấy!”
Tôi hỏi: “Sao cứ chọn mấy tướng khó thế, cậu chơi Lỗ Ban hay Đát Kỷ cho dễ đi.”
“Nghĩ sao, chơi tướng này mới ngầu, mới có fan nữ.”
Tôi lạnh giọng: “Cậu học lớp sáu.”
“Yên tâm, em chỉ chém gió thôi, chưa yêu ai cả.”
666, mặn thật.
“Tôi bảo này, vừa mở miệng người ta biết ngay là học sinh tiểu học, ai chơi với cậu?”
“Em không bật mic, em là nam thần lạnh lùng.”
Ờ… ghê gớm thật.
Đột nhiên, Kỷ Tuấn xuất hiện như ma: “Trong giờ làm việc không được tán gẫu, đặc biệt với mấy thằng linh tinh.”
Cậu nhỏ bật mic phản ứng: “Ông là con chó nào sủa thế hả!”
Trong lòng tôi âm thầm giơ ngón cái.
Kỷ Tuấn bình thản: “Hứa Thịnh Dật, mông ngứa rồi phải không?”
“Ơ, anh họ à, trùng hợp ghê.”
“Lại trốn học, còn bắt người của tôi chơi game cùng?”
“Không không, em đang học đây ạ!”
Cậu bé lập tức tắt mic, thoát trận.
Máy tự động điều khiển còn chơi giỏi hơn nó thật.
Kỷ Tuấn quay sang nhìn tôi.
Xong, bại lộ rồi…
“Tôi đánh nốt ván này.”
Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh, núi lở mà mặt không biến sắc.
Thật muốn châm điếu thuốc cho ra dáng buồn đời, nhưng tôi ghét cả khói thuốc, khói tay, khói bóng ma.
Cậu ngồi xuống cạnh, chờ tôi chơi xong. Vừa nghe tiếng “Chiến thắng!”, cậu đã định nói, tôi vội chen lời: “Kỷ tổng, tôi làm việc đây, trong giờ phải nghiêm túc.”
“…”
Cậu im lặng, nhìn tôi, rồi quay về phòng.
Tôi mở Word, gõ từng chữ: “Thông báo xin nghỉ việc.”
“Đồng phạm trốn việc” của tôi ghé qua: “Hàn Hàn, trưa ăn gì?”
Đồng nghiệp khác cảnh báo: “Ăn gì nữa, sếp đang nhìn kìa.”
Chúng tôi nhìn theo – đúng thật, Kỷ Tuấn đang nhìn.
“Đồng phạm” lập tức ngồi nghiêm, giả vờ chăm chỉ.
Công việc do ta định, không do trời định; sếp mà lắm mồm thì ta mặc kệ đời.
Tôi có linh cảm, cậu đang chờ đến hết giờ… để chặn tôi.
12
Tan làm, tôi cắm đầu chạy.
Cậu đuổi.
Tôi chạy, cậu càng đuổi.
Mười phút sau, tôi dựa tường thở hổn hển: “Tôi không chạy nữa, anh cũng đừng đuổi.”
Trời ơi, sức cậu thật tốt… chẳng trách đêm đó kéo dài mấy tiếng.
Nghĩ đến chuyện kia, mặt tôi đỏ ửng, vô thức liếc cậu từ đầu đến chân.
Kỷ Tuấn nhân cơ hội áp sát, ép tôi vào tường.
Khốn nạn! Phản ứng chậm một nhịp, chạy không kịp.
“Chị ơi, thích tôi đi được không? Đừng thích người khác.”
Đôi mắt lạnh lẽo kia bỗng nhuộm ánh dịu dàng, bàn tay đặt lên eo tôi.
“Không phải anh ghét kiểu chị-em sao?”
Giọng cậu mang chút nũng nịu: “Không ghét, tôi thích nhất là chị.”
Tôi: Anh đang diễn đấy à?
“Anh từng nói tôi bằng tuổi chị ruột anh, nghe phát buồn nôn cơ mà?”
Cậu cúi đầu, lí nhí: “Bảo bối, xin lỗi, trước đây tôi bị điên.”
Thấy tôi không nói, cậu chôn mặt vào cổ tôi, giọng mềm như mèo: “Chị ơi, cho tôi một cơ hội được không?”
Tôi không ngờ cậu lại cúi đầu trước mình.
Trái tim tôi cũng hơi mềm đi.
“Kỷ Tuấn, anh nghiêm túc chứ?”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt sáng rực: “Rất nghiêm túc.”
Tôi gạt tay cậu đang lượn linh tinh: “Đừng có động tay lung tung.”
“Chị ~ làm ơn mà ~ em biết lỗi rồi ~ cho em một cơ hội nhé ~”
Tim tôi đập loạn.
Trời ơi, ai mà chịu nổi một anh đẹp trai mềm giọng năn nỉ thế này chứ.
Cuối cùng tôi cũng mềm lòng: “Tuỳ anh thể hiện.”
“Vâng vâng, chị là nhất! Nhưng chị đừng đi gặp cái tên đó.”
Cậu nói chắc là học trưởng Chu đúng không?
“Đó là sinh nhật mẹ tôi, mẹ mời anh ấy.”
Cậu hừ một tiếng: “Thế thì em cũng đi.”
Cậu là bạn vong niên của mẹ tôi, nghĩ vậy tôi cũng chỉ gật đầu: “Được.”
Cậu lại làm nũng: “Chị đừng thích anh ta, anh ta không đẹp bằng em, không giàu bằng em, còn già hơn em.”
“Không được nói xấu người khác sau lưng.”
“Ờ.”
Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của cậu, tôi cũng thấy mềm lòng.
“Tô Ninh nói bậy đó, tôi và Chu học trưởng không hề hẹn hò.”
Mắt cậu sáng rực lên.
Cậu dụi đầu vào vai tôi, tóc mềm chạm vào da – ngưa ngứa mà lại dễ chịu.
Phía sau bỗng có tiếng động.
Không ổn! Tôi dùng hết sức đẩy cậu ra.
Cậu ngã xuống đất, ánh mắt ủy khuất nhìn tôi.
Trời hôm nay nắng thật đẹp.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, bình thản bước đi.
Từ hôm đó, Kỷ Tuấn như biến thành máy chấm công còn tôi là “ngân hàng”.
Sáng trưa chiều tối đều đúng giờ đến chào, tan ca thì đòi đưa về.
Mỗi ngày cậu chuyển tôi 520 tệ, bảo là “tặng”.
Đồng nghiệp nhiều lần hỏi tôi với cậu là quan hệ gì.
Tôi chẳng biết trả lời sao.
Cậu bưng ly sữa nóng tới: “Chị, uống chút cho ấm.”
“Đồng phạm trốn việc” của tôi liếc qua, cười mờ ám, nhìn cậu rồi nhìn tôi.
Mấy đồng nghiệp khác giả vờ như không thấy.
Cậu vừa đi khỏi, cả đám liền cười ầm.
Tôi muốn chui xuống đất cho rồi.
13
Hôm sinh nhật mẹ tôi, Kỷ Tuấn đến từ rất sớm, đứng đợi dưới nhà.
Cậu mặc vest xám nhạt, môi mím khẽ nhếch, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, cả người toát lên khí chất quý phái và một chút ngông nghênh.
Rõ ràng là đã đặc biệt ăn diện.
Đúng là kiểu đàn ông biết làm màu.
Kỷ Tuấn làm bộ đáng thương: “Chị ơi, ăn mặc thế này đến dự sinh nhật mẹ chị có hơi không hợp không? Em… không có danh phận.”
“Tức là cậu muốn danh phận gì?”
Cậu nhướn mày, cười tinh nghịch: “Em cũng không biết, chị thấy thế nào?”
Tôi giả vờ hiểu mà làm ngơ: “Con riêng bị thất lạc của nhà tôi chăng?”
“…”
Thật hết cách với tên này.
“Được, tùy cậu.”
Cậu vui mừng ôm chầm lấy tôi.
Giây sau, tôi bị cậu đè xuống ghế xe.
Lại giây nữa – cậu hôn tới.
Tôi đẩy ra: “Giờ đâu còn ghét kiểu chị-em nữa đúng không, đồ nhóc hư.”
Cậu vừa hôn vừa nói khàn khàn: “Chị là thơm nhất.”
“Được rồi, đừng hôn nữa, nhăn áo rồi kìa.”
“Vâng~”
Khi đến khách sạn, một chiếc xe tải đã đậu sẵn – toàn là quà của Kỷ Tuấn.
Tôi sững người.
Cậu định tặng cho cả khách sạn chắc?
Tôi dắt tay cậu bước vào, còn cậu thì đắc ý như chú công đực kiêu hãnh.
Mẹ tôi vừa thấy chúng tôi nắm tay, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Bà nhìn Kỷ Tuấn từ đầu đến chân, gật đầu hài lòng.
Ba tôi thì trừng anh suốt, ánh mắt chứa đầy nghi ngờ.
Sau khi được học trưởng Chu gật đầu, mẹ tôi chính thức nhận Kỷ Tuấn làm con nuôi, nói sẽ chọn ngày tổ chức tiệc nhận con, mời cả cha mẹ cậu đến.
Rời khỏi khách sạn, Kỷ Tuấn lại bắt đầu nũng nịu: “Chị ơi, chị về nhà em gặp mẹ em đi, bà cứ bảo em chẳng ai thèm lấy.”
“Không hợp đâu.”
“Chị ơi~”
“Đừng có bày mấy trò nũng nịu đó.”
“Chị ơiiii~”
Thôi, chịu thua.
Tôi đồng ý.
Nhà cậu là biệt thự riêng.
Vừa đến cổng, đã thấy đủ mặt phụ huynh – cha mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, và cả cô gái hôm trước.
Thì ra cô ấy là chị ruột của Kỷ Tuấn, người mà cậu từng nhắc đến, trạc tuổi tôi.
Chị gái cười hiền: “Hôm trước tôi đã thấy em trai có gì lạ, hóa ra là thế.”
Tôi hơi xấu hổ.
Cả nhà cậu đều nhiệt tình, thân thiện đến mức tôi không biết giấu tay vào đâu.
Lúc đi tôi tay không, lúc về hai tay đầy trang sức: Năm chiếc vòng – hai vàng, ba ngọc.
Một cái ngọc trắng pha xanh, một cái xuân thái đa sắc, một cái tím phớt băng lạnh, đều vừa đẹp vừa hợp tuổi tôi.
Tôi nhìn Kỷ Tuấn, cười: “Lần sau nhà cậu có tiệc kiểu này thì nhớ gọi tôi nhé.”
Cậu cười, xoa đầu tôi: “Được.”
“Tặng thật chứ? Nếu thật thì mình đi công chứng cho chắc nhé?”
“Được, nhưng trước đó phải mua thêm ít đồ, quà của em còn chưa tặng.”
Đúng là em trai ngoan.
Tôi yêu cậu ta mất rồi.