Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai người kia đi ngang qua không hề hay biết.
Cơ thể Hạ Thính Lễ khẽ cứng lại, cậu ấy còn móc điện thoại ra lén chụp vài tấm “chứng cứ”.
Lúc này tôi mới ra, tư thế tại có hơi… ái muội.
người tôi dán vào n.g.ự.c cậu ấy.
Tôi vừa ngẩng đầu…
lướt nhẹ qua cằm cậu ấy.
Tôi mặt: “Tôi… xin lỗi.”
Đôi mắt cậu khẽ lóe sáng, hơi thở nghẹn lại một .
cúi đầu thấp hơn, mím nhẹ cong lên: “Không đâu, chị à.”
Nhìn những bức ảnh rõ rành rành điện thoại, tôi cười lạnh.
là đi ăn liên hoan bạn học, hóa ra là hẹn hò một cô bé nào đó.
Không biết nhà ai xui xẻo để rau nhà mình con heo nhà tôi gặm mất.
Hạ Thính Lễ bỗng ôm tôi.
tôi lại chạm thoáng qua xương quai xanh của cậu ấy, khiến tôi khựng lại.
“Chị đừng buồn quá nhé,” cậu khẽ: “biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Không đâu, em… vẫn luôn ở đây chị.”
Tôi ngẩn người. Câu của Hạ Thính Lễ hôm nay có hơi lạ.
Hay là… canh nấm ban nãy cậu ấy uống nhiều quá ?
Nhưng giờ có nhân chứng, còn có ảnh chụp chứng cứ đã đầy đủ, không tranh cãi được nữa.
Tôi nhất định phải khiến khai thật, tiếp tục ép chạy việc vặt tôi!
Chưa kịp nghĩ nhiều, mắt tôi đã hút về phía… dấu son trên xương quai xanh và cằm của Hạ Thính Lễ.
Tôi hét lên một tiếng.
Cậu ấy hơi ngơ ngác, móc điện thoại ra nhìn.
Thấy vết son, mắt cậu ánh lên một tia vui sướng rất rõ ràng.
Tôi vội vàng lôi khăn ướt ra giúp cậu lau sạch.
Cậu lại giữ cổ tôi, giọng vừa thản nhiên vừa đầy ẩn ý:
“Chị vội… xóa dấu vết phạm tội ?”
Tôi mặt, cố gắng giả vờ nghiêm túc:
“Ừm xóa… chứng cứ thôi.”
Da cậu ấy trắng và mịn đến kỳ lạ, lau qua một đã thấy lên.
Tôi thật lòng ghen tị:
“Hạ Thính Lễ, cậu ăn da dẻ mịn màng thế hả?”
ngứa, tôi tiện véo má cậu một .
Ánh mắt cậu ấy chợt tối lại.
Cảm được khí áp nguy hiểm, tôi định chuồn cậu vòng qua vai, ôm lại từ phía sau tôi có hơi mặt.
Cậu trả đũa, đưa chọc vào má tôi.
“Chị véo đủ chưa?”
“Lễ thượng vãng lai, em sờ lại một đi.”
“Má chị quá này.”
Tôi: …
Vì lý do an toàn nên Hạ Thính Lễ nhất quyết đưa tôi về tận dưới ký túc xá.
Vì gương mặt của cậu quá thu hút ánh nhìn, tôi đặc biệt dặn cậu giữ khoảng cách.
Cậu ấy trông chẳng vui vẻ , ỉu xìu đi theo phía sau, trông tủi thân hết sức.
Tôi vừa quay đầu lại nhìn, trước mặt liền vang lên tiếng ho cố tình.
“Nguyễn Thư Hòa, chị đi đâu hú hí nãy giờ vậy? Giờ mới chịu mò về à?”
lù lù xuất , liếc mắt về phía sau, bĩu đầy khinh bỉ:
“ lại đi thằng đó?”
Tôi nhìn mặt không mời tới của , không không rằng, giơ túm tai.
Quay đầu lại mỉm cười Hạ Thính Lễ đứng dưới gốc cây phía sau, ra hiệu:
“Tạm biệt nhé chị có chuyện cần xử lý”
Cậu ấy hơi ngẩn người, khẽ gật đầu.
bắt đầu cầu xin thường lệ, thào:
“Chị ơi, chị yêu quý của em, chuyện cũng từ từ , nhiều người nhìn lắm, đau đau đau…”
Tên này miệng kín bưng, sống c.h.ế.t không hé nửa lời.
Cuối cùng chấp bao toàn bộ việc vặt trường suốt mấy năm đại học của tôi.
Tôi miễn cưỡng tha , lên lầu về phòng.
Hoàn toàn không để ý rằng, ở dưới gốc cây kia vẫn còn một người chưa rời đi.
Hạ Thính Lễ đứng lặng dưới tán cây, người hòa vào bóng tối.
Đôi mắt đen hồ sâu, lạnh đến rợn người.
cậu là chiếc bật lửa, lóe sáng lại tắt, phát ra tiếng “tạch tạch” đều đặn.
Ghen đến sắp phát điên.
Lại là một cuối tuần nữa, phòng hẹn nhau đi ăn uống.
Sau khi “dọn sạch” tất rượu trên bàn, đứng trước cửa quán bar, tôi nhìn các bạn lần lượt được bạn trai đến đón.
đầu tôi bỗng lên khuôn mặt điển trai của Hạ Thính Lễ.
Không hiểu … lại có nhớ cậu ấy.
Tôi lắc lắc đầu hơi choáng váng vì rượu, nhắn tin , bảo mang chìa khóa căn hộ bên ngoài trường đến tôi.
Một biểu tượng chấm than bất ngờ lên.
【Tin nhắn đã gửi nhưng từ chối .】
Tôi: ???
Gọi điện báo bận cuộc gọi.
Sự thật là… đã chặn tôi .
Tôi hít sâu một hơi.
Hôm nay không đánh c.h.ế.t tôi mang họ luôn!
định đi tìm tính sổ trước mặt đột nhiên xuất một người.
Hạ Thính Lễ mặc sơ mi đen, trông cực ngầu.
Lại dụ dỗ lần nữa . Tôi chớp mắt, bất ngờ:
“Hạ Thính Lễ? Cậu lại ở đây?”
Sắc mặt cậu nghiêm túc:
“Chị định đi tìm à?”
Tôi gật đầu.
mắt cậu ánh lên cảm xúc khó đoán:
“Chị, em có một thứ… chị xem.”
Cậu điện thoại ra, bật một đoạn video.
clip, một tấm thẻ, dứt khoát chặn hết tất liên lạc tôi.
Còn lẩm bẩm: “Tất nhiên là tiền quan trọng nhất.”
Tôi c.h.ế.t sững, không hiểu xem phim .
Hạ Thính Lễ tắt màn hình, giọng trầm xuống, vẻ rất tức giận:
“Chị à, chỉ vì mười vạn cậu ta có thể vứt bỏ chị… người vậy không đáng tin.”
Giọng cậu hơi khàn khàn, có run rẩy: “Chị… có thể nhìn em một lần được không?”
“Em nhất định sẽ làm tốt hơn cậu ta.”
“Em đường đường chính chính ở bên cạnh chị.”
“Em thích chị…”
Do tửu lượng không tốt, đầu tôi hơi choáng. Nhìn đôi hồng của cậu mở ra đóng lại.