Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
— Gì cơ?
Tôi tròn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.
— Tôi nói rồi mà, chúng ta ly hôn đi.
Tôi thấy buồn cười đến mức gần như phát cáu.
Chuyện này đúng là trò cười thiên hạ!
Ba năm kết hôn, Phương Hảo sống dựa vào tôi hoàn toàn.
Không nhà, không xe, không công việc.
Nếu rời khỏi tôi, đến cơm còn chẳng có mà ăn, cô ta lấy gì để sống?
Tôi mím môi bật cười:
— Em nói… em muốn ly hôn?
— Đúng. Ly hôn.
Giọng cô ấy dứt khoát, không hề do dự.
Tôi tức đến phát cười:
— Được thôi, ngày mai đi ngay!
Tôi tưởng cô ấy sẽ sợ hãi, sẽ xuống nước xin lỗi, nói kiểu:
“Chồng à, em lỡ lời thôi, em xin lỗi…”
Nhưng không.
Cô ấy bình thản nhìn tôi, rồi bật ra một câu:
— Ai không đi, người đó là đồ khốn.
Tôi đơ người.
Khốn? Tôi là đồ khốn? Không đời nào!
Nếu không vì cô ấy sinh cho tôi một đứa con trai, tôi đã chẳng thèm nuôi cô ta làm gì.
Một mụ đàn bà quê mùa, già nua, xuề xòa, không biết làm đẹp.
Tôi thì khác.
Tuổi còn trẻ, có nhà, có xe, công việc ổn định.
Một tháng sẵn sàng đưa ra 10.000 tệ chi tiêu.
Tôi sợ gì không tìm được một người như Trương Thanh Nhã — xinh đẹp, biết sống, biết chăm chút bản thân?
Tôi cười lạnh, nhìn Phương Hảo đang lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm, không nói lời nào.
— Nhớ đấy, mai sáng sớm đi ngay nhé.
— Ai không đi ly hôn thì là đồ khốn.
Phương Hảo không đáp lại.
Cô chỉ gắp một miếng lươn xào, cúi đầu ăn cơm một cách ngấu nghiến.
Ăn uống thì cứ như thể đói khát mấy kiếp đầu thai lại, đúng kiểu nghèo hèn mất mặt.
Quá quê mùa!
Tôi hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước ra khỏi nhà.
Định rủ mấy thằng bạn đi uống vài ly cho xả stress, ai ngờ vừa vào thang máy đã gặp… Trương Thanh Nhã.
— Anh Vương, trùng hợp ghê. Anh ăn tối chưa?
— À… chưa… Ngại quá, anh quên mang lọ thông cống cho em rồi.
Cô ấy cười dịu dàng:
— Có sao đâu, em cũng chưa ăn nè.
Tôi vội nói:
— Nghe nói gần đây có quán buffet mới mở, hay là… mình đi thử nhé?
Trong nhà hàng buffet, Trương Thanh Nhã mặc váy dài, tóc xõa mềm mại, bưng khay đồ ăn đi lại nhẹ nhàng, đẹp đến ngẩn ngơ.
Vậy mà trên khay chỉ có chút xíu thịt, vài cọng salad và hai miếng pudding.
Tôi không nhịn được lên tiếng:
— Thanh Nhã, đây là buffet mà, em đừng ngại chứ! Lấy mỗi pudding làm gì, ăn hải sản chứ?
Cô ấy khẽ cười, môi mím nhẹ đầy duyên dáng:
— Vậy là nhiều rồi đó. Nghe nói pudding ở đây làm ngon lắm.
Nhìn cô ấy ăn salad từng miếng nhỏ, dáng vẻ duyên dáng nhẹ nhàng, tôi lại không kiềm được mà so sánh trong đầu… với Phương Hảo.
Nhớ hồi cô ấy mang bầu, hai đứa cũng đi ăn buffet một lần.
Cái bàn thì đầy ú ụ đĩa, thức ăn thì dồn dập nhét vào miệng như sợ lỡ mất bữa cuối đời.
Cô ấy thậm chí còn lén cởi khuy quần… chỉ để ăn cho nhiều hơn!
Buổi tối hôm nay tôi chọn quán buffet giá 299 tệ này, vốn định để dành cho kỷ niệm 4 năm cưới rồi mới dắt Phương Hảo đi ăn.
Tiếc là… cô ấy không có cái “phúc” đó.
Cứ đòi ly hôn, giờ thì thôi, nhường lại cơ hội này cho người khác vậy.
5.
Đúng 8 giờ sáng, tôi đứng ngoài cửa phòng ngủ gọi lớn:
— Xong chưa đó? Hay là tính nuốt lời làm đồ khốn đây?
Tôi đã bắt đầu mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp phía sau ly hôn rồi.
Còn chưa dứt lời, cửa mở ra.
Phương Hảo bước ra ngoài — mặc một bộ váy đen kiểu công sở, trên mặt có chút phấn, môi đánh son hồng.
Tôi sững người.
Lâu lắm rồi mới thấy cô ấy ăn diện lại như vậy.
Đấy, tôi nói mà — phụ nữ thì cũng nên biết chăm chút một chút, có thế đàn ông mới thấy dễ nhìn!
Thang máy dừng ở tầng 8, Trương Thanh Nhã mặc đồ tập yoga bó sát bước vào, dáng người thon thả nổi bật.
— Chào buổi sáng, đây là chị dâu à? Em ít gặp quá.
Cô ấy tươi cười chào hỏi.
Phương Hảo chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không đáp lấy một lời.
Tôi nhìn mà bực mình.
Người ta đã bắt chuyện rồi, còn bày cái trò giận dỗi gì không biết!
Tôi buột miệng nói:
— Chị dâu gì, tụi tôi sắp ly hôn rồi.
Nói rồi tôi liếc xéo Phương Hảo một cái.
Trương Thanh Nhã cười gượng, bầu không khí trong thang máy chợt trở nên gượng gạo.
Tôi liếc nhìn Phương Hảo đang đứng cạnh — chiếc váy đen bó sát để lộ rõ vòng eo hơi phệ.
Cái túi xách trên tay cô ấy thì bong tróc, xỉn màu, đôi giày cao gót đen cũng là kiểu mấy năm trước.
Còn thỏi son hồng nhạt trên môi thì quá sáng, không hợp tông da, nhìn… quê một cách gượng gạo.
Cảm giác “đẹp lạ” lúc nãy tan biến không dấu vết.
Tại phòng tiếp dân ở cục dân chính, cán bộ ngẩng đầu lên hỏi với giọng vô cảm:
— Hai người xác nhận là tự nguyện ly hôn?
Tôi gật đầu lia lịa:
— Vâng vâng, đúng vậy, tụi tôi tự nguyện ly hôn.
Cán bộ quay sang nhìn Phương Hảo đang im lặng:
— Cô thì sao? Cũng tự nguyện ly hôn chứ?
— Vâng, tôi đồng ý.
— Được rồi, đưa tôi xem bản thỏa thuận ly hôn.
Tôi giật mình:
— Ơ… đã tự nguyện rồi còn cần gì thỏa thuận nữa?
Phương Hảo bình thản lấy từ cái túi đã tróc da ra một xấp giấy, đưa cho cán bộ:
— Ở đây, cả hai đã ký rồi.
Cán bộ lật xem rồi đọc rõ ràng:
— Hai bên ly hôn do tình cảm rạn nứt. Con giao cho bên vợ nuôi dưỡng, nhà và xe thuộc về bên chồng. Khoản tiết kiệm hiện có chia đôi. Đúng không?
Tôi vội hét lên:
— Tôi không đồng ý để con cho cô ấy nuôi!
Cán bộ nhíu mày:
— Hét cái gì? Trên giấy đây chẳng phải chính anh đã ký tên, điểm chỉ đầy đủ rồi sao?
Tối qua sau khi ăn buffet xong, tôi tiện đường ghé qua cửa hàng vật liệu, mua gói thuốc thông cống đắt nhất, tính hôm sau đem sang nhà Trương Thanh Nhã, giữ lời hứa.
Rồi hai đứa kéo nhau đi uống rượu, nói chuyện phiếm. Uống lúc nào say chẳng hay.
Về đến nhà, Phương Hảo đưa cho tôi tập giấy. Tôi liếc sơ thấy đề “Thỏa thuận ly hôn”, lúc ấy say rồi, cũng chẳng nghĩ gì, cứ thế ký tên.
Không ngờ cô ta lại tính toán sâu như thế…
Nhưng đúng lúc đó, tôi lại lóe lên một ý nghĩ:
Nếu Phương Hảo muốn nuôi con, vậy thì cứ để cô ta nuôi.
Tôi không cần phải chăm con, không cần dậy sớm đưa đón, không cần lo lắng chuyện học hành ăn uống — chẳng phải sống sẽ nhẹ nhõm hơn sao?
Tôi có thể thoải mái tiêu 10.000 tệ mỗi tháng cho bản thân, tìm một cô bạn gái xinh đẹp, thanh lịch như Trương Thanh Nhã.
Thi thoảng mua ít đồ chơi, bánh kẹo cho con, còn sợ nó không nhớ đến mình sao?
Dù sao thì… nó cũng là máu mủ ruột rà của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với cán bộ:
— Vừa nãy tôi hơi kích động thôi. Tôi đồng ý với thỏa thuận ly hôn này.
Không ngờ dù hai bên đã ký tên đồng thuận, nhưng vẫn phải về chờ thêm 30 ngày mới có hiệu lực chính thức.
Tôi bắt đầu thấy sốt ruột.
Lỡ như trong thời gian này Phương Hảo đổi ý, không chịu ly hôn nữa thì sao?
Dù sao cô ta mỗi tháng chẳng phải làm gì, mà vẫn cầm chắc 10.000 tệ sinh hoạt phí — quá hời rồi còn gì.
Nhưng tôi thì không muốn nuôi một người ăn bám như thế thêm một ngày nào nữa!
6.
Từ cục dân chính bước ra, Phương Hảo im lặng đi theo tôi ra bãi đậu xe.
Tôi đưa tay chặn cô ấy lại:
— Giờ chúng ta đã ly hôn rồi. Tuy còn chờ thủ tục cuối cùng, nhưng về cơ bản thì coi như kết thúc. Xe này là của tôi. Nếu cô muốn ngồi thì phải trả tiền xe đấy.
Tôi không đời nào để một mụ đàn bà nhàu nhĩ ngồi không trong xe mình nữa.
Tôi cứ tưởng Phương Hảo sẽ nổi điên, mắng chửi, hay ít nhất cũng phải khóc lóc, đau lòng.
Nhưng không.
Cô ấy chỉ liếc tôi một cái, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng, rồi xoay người đi thẳng về phía trạm xe buýt.
Chính cái ánh nhìn ấy khiến lòng tôi bốc hỏa vô cớ.
Ra dáng lắm hả? Đến lúc đừng có quay lại xin tôi tái hôn là được!
Tôi đi thẳng vào siêu thị, chọn toàn đồ xịn nhất: dao cạo râu đắt tiền, dầu gội thương hiệu lớn, chai rượu mà trước giờ tôi tiếc không nỡ mua, cả cherry và dâu tây loại thượng hạng…
Tay xách đầy mấy túi to nặng trĩu.
Tôi phải sống cho thật tốt, thật sang — để Phương Hảo tiếc đứt ruột vì dám đòi ly hôn!
Khoan đã… Nhà là của tôi rồi, không thể để cô ta ở tiếp được.
Phải đuổi dứt điểm. Đồ rẻ tiền cô ta mua cũng nên mang hết đi, đừng làm bẩn cuộc sống chất lượng cao của tôi.
Về đến nhà, Phương Hảo đang thu dọn đồ đạc.
Hành lý chẳng nhiều, cô ấy thu dọn xong, nhìn quanh nhà cũng không thấy thay đổi gì lớn.
Tôi vắt chân ngồi lên sofa, nhâm nhi quả cherry mát lạnh, giọng mỉa mai:
— À, nhớ mang hết đống đồ rẻ tiền cô mua đi nhé. Nhà mấy ngàn tệ không phải để chất mấy thứ rác vài xu đâu, đúng là biết phá phong thủy!
Phương Hảo chẳng cãi, chỉ im lặng tiếp tục thu dọn.
Tôi nhai dâu tây, giọng thong thả:
— Em tính ở đâu? Có cần anh đưa đi không?
— Không cần.
— Thằng nhỏ cứ để ở nhà mẹ anh một thời gian đã. Đợi em tìm được chỗ ở ổn định rồi hẵng đón nó. Chứ một mình phụ nữ, cũng cực lắm.
— Nghĩ cũng tiếc thật… Anh vốn định đợi con lớn thêm chút, rồi sẽ thêm tên em vào sổ đỏ căn nhà này, ba người mình sống yên ấm bên nhau.
— Ê này, anh nói thật đấy… Mấy loại trái cây đắt tiền đúng là có lý do, ăn vào vị khác hẳn luôn. Em có muốn thử không? Nhỡ đâu sau này em chẳng còn cơ hội mà ăn nữa…
— Vương Tử Thần!
Phương Hảo lớn tiếng cắt lời:
— Anh đừng quên, trước đây em cũng từng tự mua cherry cho chính mình!
Dứt lời, cô ấy đóng sầm cửa.
Tôi đứng sững một lúc, chẳng hiểu sao tim khẽ giật lên một nhịp.
Tôi và Phương Hảo quen nhau qua mai mối. Khi đó, cô ấy có công việc ổn định, lương cao, ăn mặc gọn gàng, tự tin — là mẫu phụ nữ khá nổi bật.
Chỉ tiếc là nhà thúc giục cưới quá gấp.
Sau này, lúc phát hiện có thai, bác sĩ nói cô ấy có dấu hiệu động thai, cần nằm dưỡng để giữ con. Vậy là cô buộc phải nghỉ việc, toàn tâm ở nhà làm mẹ, nuôi con, chăm chồng.
Ngày đó, cô ấy thực sự là một người phụ nữ tỏa sáng.
Nhưng thì sao chứ?
Xã hội này đổi thay nhanh đến mức khủng khiếp.
Một bà mẹ bỉm sữa đã rời khỏi guồng quay ba năm, thân hình không còn như xưa, tuổi lại đã 33, ngoài tôi ra, ai thèm lấy cô ấy?