Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ anh ấy lao ôm lấy đầu con :
“Con đàn đanh đá! Sao có thể đánh con tôi!”
“ lo, lát tôi đánh luôn .”
Tôi đặt đũa xuống, xắn tay áo, khoe bắp tay.
Tôi học võ thuật đấy, không sao năm xưa cứu được Hứa Triệt khỏi bốn năm thằng to con?
“Con , đây là con hả? Đúng là không có dạy dỗ, không bằng cũ.”
Bố anh ta chỉ vào tôi mắng.
Tôi nhếch môi:
“ ông ngủ cũ của con ?”
ông ấy đỏ bừng, ánh mắt lại d.a.o động.
Không ổn rồi!
Tuy tôi chỉ đùa, trực giác mách bảo phản ứng của ông ấy rất bất thường.
Mẹ anh ấy cảm nhận được điều gì , túm lấy cổ áo ông ấy:
“Ông sự ngủ nó?”
“Đồ khốn! Ngay cả của con không tha!”
Ông ấy cúi đầu tránh né:
“Không có! nghe ta bừa!”
mẹ anh ấy đã nhào , tay chân túm đánh loạn xạ:
“Hèn gì mỗi lần con bé , ông chải tóc, chỉnh áo, xịt nước hoa, hóa ra là gặp người tình chứ không phải con dâu!”
ông bị cào rách vài vết, vội lùi lại, chui vào phòng ngủ.
Hứa Triệt trên ghế ngơ ngác tượng.
Tôi chậm rãi đứng dậy.
Xong, lại làm một việc tốt.
Khi tôi bước ra cửa, Hứa Triệt mới phản ứng lại.
Anh ta vội kéo tay tôi:
“Niệm Niệm, em đi đâu?”
Tôi hất tay anh ta ra:
“Liên quan gì anh? Từ nay chúng ta không gì .”
“Niệm Niệm, anh bất đắc dĩ thôi, họ…”
Chưa xong, tôi đã vật anh ta ngã lăn ra đất bằng một cú quật ngược.
Nghe tiếng, chắc là gãy xương rồi.
————-
Tối hôm tôi về nhà, kể chuyện chia tay cho thân, hôm sau ấy kéo tôi quán bar lớn nhất thành phố.
“Chị em , nghĩ thoáng , yêu đương tạo dopamine, uống rượu vậy. Một chai bia sản sinh dopamine đủ dùng trong 4 tiếng, cách khác, một ngày chỉ cần 6 chai là khỏi cần yêu đương !”
Vấn đề là tôi uống không nổi 6 chai, nên gọi luôn một anh chàng nam tiếp rượu.
Ước chừng cao trên 1m85, trời má…
Dáng người chuẩn kiểu tủ lạnh hai cánh vòng eo săn chắc chó săn.
“Tới đây.” Tôi ngoắc anh ta lại.
Anh ta ngoan ngoãn xuống bên cạnh tôi, đè tay tôi lại khi tôi định cầm thêm rượu.
“Chị uống đủ rồi đấy, uống .”
Anh ta dịu dàng xoa đầu tôi, để tôi tựa vào vai nghỉ ngơi.
Trái tim vừa bị tổn thương của tôi lập tức được chữa lành.
Khoảnh khắc , tình yêu có quan trọng không?
“Tăng giá đi, chị muốn bồi thêm cho em.”
Tôi lôi iPhone 6s trầy xước, vỏ sau tróc sơn ra.
Anh ta hơi ngẩn người, rồi đưa cho tôi iPhone 15 Max.
Tôi sững sờ — làm bao giờ mà lời vậy? vì sĩ diện, tôi vẫn chuyển cho ta 100 tệ.
Anh ta dịu dàng đỡ tôi thẳng dậy, ngón tay dài khẽ vén sợi tóc lòa xòa bên tai tôi.
“Chị , kiếm tiền giờ khó lắm, sau tới mấy chỗ .”
Sau chuyển lại cho tôi 30 tệ.
“Về nhà nhớ chăm sóc bản thân nhé, tiện thể mua kem dưỡng tay. Coi kìa, áo sơ mi của em hơn 500 tệ, bị chị sờ sùi cả lông rồi.”
Tôi hơi xấu hổ, ngay sau lại cảm động vì sự chu đáo của ta.
Tôi nằm gọn trong lòng ấy, được bế ra khỏi quán bar.
“Chị , em tan ca rồi, chị về đi nhé.”
Tôi trong cơn say vẫy tay chào ta đầy lưu luyến, rồi quét mã thuê một xe đạp vàng.
Chưa đạp được năm phút, một Ferrari vụt qua bên cạnh tôi.
Là kia.
Ghế phụ có một quý xinh đẹp cạnh.
Tôi chợt tỉnh ngộ.
Hình … tôi để quên mình trong quán bar rồi.
————-
Gần về tới nhà tôi gặp vài tên du côn.
Chúng cợt nhả:
“Em đi một mình ?”
“Muốn đi chơi vui mấy anh không?”
“Đảm bảo em sướng c.h.ế.t đi được luôn.”
Tôi vuốt cằm sắc d.a.o của mình, cười tà mị:
“Được thôi.”
Tôi lôi ra một dải bùa hình người có vẽ mắt từ trong túi, giật ra rồi xoay một vòng.
Sau lấy một nắm bột trắng rắc người bọn chúng.
Tôi nhảy bật , hét lớn:
“Thái Tổ cố phù hộ con!”
Những hình nhân trắng tóc đen trong tay tôi sống dậy, đôi mắt đỏ rực.
“Mày đang làm gì đấy? Cái quái gì ?”
“Anh… anh em mình gặp ma ?!”
Bọn chúng hoảng sợ lùi lại liên tục.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, tôi xõa tóc lết theo sau.
“ chạy… mượn xác hoàn hồn chính là hôm nay!”
Đang chơi vui có người vỗ vai tôi từ phía sau.
“Chương trình gì ? Cho tôi tham gia !”
Tôi quay đầu lại, lập tức mềm nhũn cả người.
Mẹ ơi… tôi gặp phải cố rồi!
————-
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
“ tỉnh rồi?”
Tôi quay sang theo tiếng , thấy một người đàn ông điển đang bên giường.
“Xin lỗi nhé, tôi tưởng đang chơi cosplay gì , nên mới chào một tiếng, không ngờ dọa sợ , ngại quá.”
“Không sao đâu.”
Tam quan của tôi đã đi theo ngũ quan từ lâu rồi, lúc chỉ muốn nắm tay anh ấy.
“Yên tâm đi, bác sĩ kiểm tra rồi, không có vấn đề gì đâu.”
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trong trẻo.
“ sao tôi vẫn thấy hồi hộp quá vậy?”
Tôi kéo tay anh, “Anh xoa cho tôi một chút được không?”
anh ấy đỏ ửng, tay hơi rụt lại định rút ra.
Tôi thuận ngả người vào lòng anh.
“Anh không tin hả? Vậy nghe thử xem tim tôi đập loạn không?”
Hơi thở ấm áp phả cổ anh, quả táo Adam đỏ theo.