Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giống như bị m/a xui q/uỷ khiến, tôi đột hỏi: “Có cậu…”
“Ừ.” Cậu ấy dường như biết tôi muốn nói nên dứt khoát thẳng thắn trả lời.
Tôi ngẩn người ngay tại chỗ.
Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, mày dịu dàng, cũng không hề giấu giếm cảm xúc trong đáy mắt.
“Vậy Trần Nam, cậu như thế nào?”
…
Tôi ở trong bệ/nh viện hai ngày, khi ra viện cũng là Kiều Nhất Thanh lái xe tới đón tôi.
Cậu ấy giúp tôi mở cửa ghế phó lái, một đỡ cửa xe, đợi tôi xong xuôi mới vòng qua xe lên ghế lái xe.
Tôi lo lắng, không nhịn mà quay sang nhìn cậu ấy.
Hôm đó ở trong phòng bệ/nh, tôi đã chối cậu ấy.
Trong khoảng thời gian , Kiều Nhất Thanh thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cảm kích cũng cảm động những đó, rung động là hai chuyện khác nhau.
Trước khi buông bỏ hoàn toàn quá khứ tôi không muốn tùy tiện chấp nhận mối tình tiếp theo nào hết.
Như vậy không chỉ vô trách nhiệm bản thân tôi mà không bằng Kiều Nhất Thanh.
Kiều Nhất Thanh dường như đã đoán trước lâu nên một tia thất vọng xoẹt qua đáy mắt cũng biến mất ngay tức khắc.
Cậu ấy gật nói: “Có hiểu .”
Có lẽ là do ánh mắt tôi nhìn cậu ấy quá phức tạp, cậu ấy chỉ thản mỉm cười.
“ chối tôi là quyền của cậu, cậu không cần chịu trách nhiệm cảm xúc của tôi.”
Vừa nói, cậu ấy vừa giơ vuốt tóc tôi, ngữ khí chậm lại, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn sự trấn an: “Đừng mang tâm lý gánh nặng.”
Tiếng còi xe đằng sau kéo tôi ra khỏi dòng suy về thực tại.
Tôi định thắt dây an toàn một bàn mảnh khảnh đã vươn ra.
Rõ ràng là một cái chạm mát lạnh tôi lại rụt lại như bị bỏng.
Kiều Nhất Thanh rất tự cầm lấy dây an toàn tôi, nghiêng người qua thắt tôi.
tôi nóng, ánh mắt vô thức lướt qua cậu ấy rồi nhìn ra ngoài cửa : “Không Trần Thụy nói hôm nay đến đón tôi sao…”
Hỏi vậy là vì kể hôm tôi chối Kiều Nhất Thanh tôi cậu ấy đã không gặp nhau.
“Một khách hàng ở Thượng Hải xảy ra chút chuyện, cậu ấy đã nộp đơn xin đi tác ty.”
Kiều Nhất Thanh khởi động động cơ, đặt lên vô lăng nhẹ nhàng nói.
“Cậu ấy bảo nếu như mấy ngày nay cậu có chuyện cứ đến tìm tôi.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng rồi lấy chiếc điện thoại vẫn bị bỏ rơi trong túi ra, quả nửa tiếng trước Trần Thụy có gửi đến vài tin nhắn WeChat.
Nó gửi emoji khóc lóc, than thở tạm thời bị người nào đó cử đi tác, không đến đón tôi .
gửi tệp biểu tượng cảm xúc làm bằng người thật, gõ chữ: “Người nào đó”.
Tôi nhìn khuôn Kiều Nhất Thanh trên màn hình chụp lén góc nhìn kỳ lạ, vẫn là gương điển trai như cũ, trong ảnh cậu ấy rơi trầm tư.
Gió ban đêm mát dịu, cửa thổi , vô dễ chịu.
Tôi chợt nhận ra rằng mỗi lần tôi xe của Kiều Nhất Thanh, cậu ấy đều mở cửa một nửa trước để tôi không bị say xe, cũng không bị cảm lạnh vì gió lớn.
Tôi không nhịn hỏi cậu ấy: “Trần Thụy nói cậu là tôi bị say xe sao?”
Giọng của cậu ấy trầm thấp: “Không có.”
“Hả?”
Vừa dứt lời, đèn đỏ sáng lên, Kiều Nhất Thanh đạp phanh, xe vững vàng dừng lại trong vạch kẻ đường.
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, khiến tôi đoán không ra cậu ấy .
Tôi cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt tập trung của cậu ấy nhìn chăm chú nên đã nhìn đi chỗ khác.
cậu ấy lại cười: “Chắc cậu không nhớ chuyện đó rồi.”
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy.
“Hồi cấp 3 có một kỳ nghỉ, tôi cậu đi một chuyến xe buýt. Khi đó trên xe buýt rất nhiều người, cậu bên cửa , bên cạnh là một người dì bế con.”
Tôi cau mày, thực sự không hề có ấn tượng chút nào.
“Một lúc sau đứa trẻ ngủ thiếp đi, chắc là cậu đã đóng cửa xe vì sợ nó bị cảm lạnh.”
Cậu ấy dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói.
“Tôi phát hiện sắc của cậu ngày càng tái nhợt, trán đầy mồ hôi, môi dường như r/un r/ẩy.”
“Rõ ràng là cậu rất đ/au khổ, cậu vẫn im lặng, nhắm mắt lại, nắm ch/ặt nắm trên cửa xe giả vờ ngủ.”
Kiều Nhất Thanh liếc nhìn tôi.
“Lúc đó tôi đã , người bạn bàn , ngày thường trông có vẻ yếu ớt, hóa ra lại rất mạnh mẽ.”
Tôi chớp mắt, một ký ức mơ hồ dần hiện ra trong tâm trí tôi.
Hồi cấp 3 là thời điểm tôi say xe nặng nhất.
Lúc đó óc tôi choáng váng, chỉ nhớ bên cạnh hình như có người khác, người đó đưa khăn giấy lau mồ hôi tôi mở cửa xe ra.
tôi cũng không để ý đến người đó là ai, đến khi xuống xe, cả người mới bình thường trở lại.
Chợt ra , tôi hỏi cậu ấy: “Lúc đó cậu là người bên cạnh tôi không?”
Kiều Nhất Thanh trả lời đơn giản: “Ừ.”
Tôi sững lại.
Chợt có một cảm giác khó tả.
Khi đèn xanh bật sáng, Kiều Nhất Thanh khởi động lại xe.
Cậu ấy khẽ cười: “ đó, tôi đã chú ý đến cậu.”
Trái tim tôi ngừng đ/ập.
“Thật ra lúc đó tôi cũng không phân biệt là mình thích cậu hay là tò mò về cậu, tôi không không chú ý đến cậu nhiều hơn.”
Kiều Nhất Thanh thở dài, có vẻ khó chịu: “Lúc đó tôi đã quá chậm chạp.”
Tôi thầm: “Tôi cũng rất chậm chạp.”
thời điểm đó tôi thật sự không cảm nhận .
Tôi chợt nhớ ra có lần đèn hành lang trong lớp hỏng, mà tôi vẫn luôn là người cuối ra về sau tiết tự học buổi tối.
Kiều Nhất Thanh lúc đó cũng về rất muộn, gần như tôi vừa rời cậu ấy cũng rời đi theo.
Bây giờ tôi về đó, có lẽ là cậu ấy muốn đi tôi đi qua hành lang đó.
“Hồi học đại học tôi có đến tìm cậu một lần.”
Giọng nói của Kiều Nhất Thanh mơ hồ.
“Hôm đó trời mưa, tôi nhìn thấy cậu che chung ô một người con trai, cậu ta ôm ch/ặt lấy eo cậu, cậu vùi ng/ực cậu ta một cách trìu mến.”
Tôi im lặng.
“Tôi đã không nhận ra tình cảm của mình dành cậu là đến khi tôi cảm thấy trong lòng mình trống rỗng.”
Tôi ngước nhìn cậu ấy, đúng lúc cậu ấy cũng quay lại nhìn tôi.
Sau khi nhìn nhau một lúc, chúng tôi không nói nữa.
Sau khi xuống xe, Kiều Nhất Thanh đưa tôi đến cửa nhà.
Tôi cúi : “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”
Vừa định quay người đi lên lầu, cổ của tôi đã bị một bàn giữ lại, giống như cố ý tránh chỗ bị kim đ/âm.
Tôi đã rất ngạc .
“Thật ra là tôi đã lừa cậu.”
Kiều Nhất Thanh lúc ở rất gần tôi, giọng nói trầm ấm pha lẫn thở mát lạnh phả tai tôi.
Tôi gần như quên mất việc thoát ra: “Cái, cái .”
Trong tiềm thức đến việc cậu ấy để Trần Thụy đi tác.
“Tôi không không quan tâm như những hiện ra.”
Kiều Nhất Thanh nhìn chằm chằm mắt tôi, trực tiếp nóng bỏng.
“Ngày đó bị cậu chối, tôi đã thức cả đêm chạy bốn mươi vòng quanh khu phố.”
“Tôi thật sự rất buồn khi bị cậu chối.”
Tôi thẫn thờ nhìn cậu ấy, nhất thời không biết làm sao.
“Trần Nam, nếu như cậu vẫn chưa muốn tiến tới mối qu/an h/ệ tiếp theo.”
Kiều Nhất Thanh lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy: “Không sao, tôi có đợi.”