Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phó Vân Giang nhẫn tâm, đem tôi dâng cho đám bạn hắn ta. May mà bạn thân tôi kịp thời đến cứu, lúc trên người tôi chẳng còn mảnh vải lành lặn.
Tôi lau mồ hôi rịn trên trán, một niệm trong đầu ngày càng rõ ràng — này, tôi nhất định phải khiến Phó Vân Giang nếm đủ mùi vị.
Nhưng chỉ dựa vào sức mình, không thể đối đầu nổi với nhà họ Phó. Nếu Phó Vân Xuyên chịu giúp tôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
cũng là một trong những lý tôi lựa chọn hôn với nhà họ Phó này.
Tiếng sấm ngoài trời không ngớt.
Tôi chẳng còn buồn ngủ, lại thấy khát, liền xuống lầu rót nước rồi tiện thể dạo quanh biệt thự của Phó Vân Xuyên.
Tôi không ngờ, khi đi ngang qua làm việc, lại thấy anh còn trong .
Qua khe khép hờ, tôi thấy anh cầm một tấm , đôi mắt dàng ngập tràn .
Bây giờ đã bốn giờ sáng, không ngủ thì trời sáng mất rồi.
Dù thể chất tốt cũng không thể thức khuya như vậy được.
Thức khuya?
Tôi chợt nhớ đến trước, Phó Vân Xuyên chết vì ung thư gan, chẳng lẽ là thường xuyên thức đêm?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi đẩy bước vào.
Tôi vội nói:
“Phó Vân Xuyên, anh mau đi ngủ đi. Thức khuya có hại cho sức khỏe.”
Anh bị sự xuất hiện đột ngột của tôi làm giật mình, vội vã lúng túng, gom hết đống trên bàn nhét vào két sắt.
Tôi nhận ra mình hơi đường đột, vội giọng:
“Xin lỗi, em là… bây giờ đã bốn giờ sáng rồi, mai anh còn phải đi làm, nên nghỉ ngơi đi.”
Từ lúc xem đến giờ, khóe môi anh mang cười, lần đầu tiên tôi thấy anh cười một cách không hề che giấu:
“Ừ, anh cất xong mấy thứ này sẽ đi ngủ.”
Vừa nói, anh vừa cẩn thận đặt cả sổ đăng ký hôn của chúng tôi vào két sắt.
Tôi nhìn thấy chiếc két ấy — giống hệt chiếc trong trước.
“Trong két là thứ quý giá nhất của Phó tiên sinh trên đời.”
Lời trợ lý nói cứ vang lên không ngớt trong đầu tôi.
Tôi vì sao anh lại đồng cưới tôi — có lẽ, tôi đã biết đáp án.
Nhưng… rốt cuộc anh bắt đầu thích tôi từ bao giờ? Vì sao lại là tôi? Liệu tôi có xứng đáng với tình cảm đầy ắp trong anh không?
“Em nghĩ gì vậy? Sao lại tỉnh dậy? Bị tiếng sấm làm à?”
Ba câu dàng của Phó Vân Xuyên nối liền ba câu trong lòng tôi, khiến tôi bất giác thốt lên một lời đầy ám muội:
“Đúng vậy, em … muốn anh em.”
7
Sau khi nhận được câu trả lời chắn từ tôi, Phó Vân Xuyên không dự:
“Được.”
Trên đường cùng anh quay về , tôi thật sự muốn tát mình một cái vì đã ăn nói linh tinh lúc nãy.
Chính tôi là người đề nghị ngủ riêng, giờ lại là người đòi ngủ chung.
Không biết Phó Vân Xuyên sẽ nghĩ thế nào, liệu có cho rằng tôi là kiểu người không đáng tin, nay thế này mai thế khác, nói một đằng làm một nẻo.
Vừa bước vào , tôi đã sững người trước sắc đỏ rực trên giường.
Trên đầu giường dán chữ “Hỷ”, là một bình – loài hoa tôi thích nhất.
Phó Vân Xuyên vậy mà đã trang trí căn thành tân hôn. Nếu tôi không bước vào, chẳng phải sẽ bỏ lỡ tấm lòng của anh sao?
Nghĩ vậy, lòng tôi dâng lên trăm mối cảm xúc, nhìn anh đầy phức tạp.
Khuôn mặt anh thoáng ửng đỏ, tay vô thức siết lấy vạt áo, giống như đứa trẻ bị phát hiện giấu bí mật:
“Chiều nay quản gia bày trí.”
Tôi không biết nên đáp lại thế nào.
hôn với anh, một phần là vì cảm giác áy náy, phần còn lại là có mục đích.
Tôi không xứng với tình cảm của anh. Anh xứng đáng có người tốt hơn để đồng hành.
Phó Vân Xuyên thấy tôi im lặng thì có vẻ rối bời, cứ tưởng tôi chê anh.
“Em ngủ giường đi, anh ngồi canh cho em.”
Ngàn lời vỡ vụn trong lòng, cuối cùng chỉ thành một câu:
“…Cảm ơn anh.”
8
Một đêm được Phó Vân Xuyên chở che, tôi ngủ rất ngon. Hiếm hoi lắm mới không gặp ác mộng.
Khi tôi tỉnh dậy, trong nhà chỉ còn quản gia và một người giúp việc dọn dẹp.
Người giúp việc thấy tôi liền mừng rỡ:
“Phu nhân, cô ngoài đời còn đẹp hơn cả trong !”
“À?” Tôi hơi ngẩn người.
Quản gia đứng thì nháy mắt ra hiệu, như muốn cô ấy nói nữa.
Nhưng người giúp việc chẳng thèm bận tâm:
“Tiên sinh cho bọn tôi xem của cô.”
Tôi ngại ngùng bật cười:
“Vậy à?”
“Chứ sao! Tôi thường thấy tiên sinh cầm cô cười một mình đấy, anh ấy thật sự rất cô.”
Cô ấy còn tỏ vẻ đầy tự hào, quản gia thì nhắm mắt, như thể không nỡ nhìn tiếp.
Thấy cô ấy còn định nói thêm, quản gia vội đưa tay bịt miệng.
Nhưng chính ông lại buông ra một câu còn “gây sốc” hơn:
“Phía sau biệt thự có một vườn rất lớn, là tiên sinh tự tay trồng. Tôi đoán là vì cô thích nên cậu ấy mới trồng. Cô muốn ra xem thử không?”
Đây gọi là “đánh không lại thì gia nhập” chăng?
“Cảm ơn mọi người đã nói cho tôi biết.”
Nếu không có họ, tôi e rằng cả đời cũng chẳng hay biết. Bởi nếu tôi không chủ động , Phó Vân Xuyên cũng sẽ không bao giờ nói anh thích tôi.
Giống như nghĩa của – tình thầm lặng.
Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi khuất bóng, hoa luôn dõi theo ánh sáng ấy một cách lặng lẽ và kiên định. là lý tôi loài hoa này.
Nhìn biển hoa trước mắt, tôi bất giác rơi lệ.
Có lẽ này… tôi đã gặp được bông chỉ thuộc về riêng mình.
Tôi gọi điện cho Phó Vân Xuyên.
Vừa nghe máy, giọng tôi đã run lên:
“Phó Vân Xuyên… em muốn gặp anh.”
Giọng anh dàng như mọi khi:
“Ngoan, anh về ngay.”
Ngoài tiếng anh ra, tôi còn nghe có người gọi:
“Phó tổng.”
hẳn anh rất bận. Vậy mà tôi lại còn làm phiền anh nữa…
Tôi vội lau nước mắt nước mũi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh hơn:
“Anh làm việc đi đã…”
9
Sau khi cúp máy, tôi ngồi một mình giữa biển hoa, ngẩn người.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Phía sau vang lên tiếng bước , tôi nghĩ chắn là Phó Vân Xuyên đã về.
Tôi quay người lại trong niềm vui khấp khởi, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, nụ cười trên môi tôi cứng lại, phản xạ đầu tiên là lùi về sau.
“A Từ.”
Phó Vân Giang? Sao hắn lại xuất hiện đây? Nghe hắn gọi tên tôi, trong lòng tôi chỉ thấy buồn nôn, buồn nôn đến mức muốn nôn khan.
“Anh đến đây làm gì?”
“A Từ, tại sao em lại đột nhiên không quan tâm đến anh nữa? Là anh chưa làm đủ tốt sao?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay về phía tôi, định ôm lấy tôi.
Tôi hoảng hốt muốn vùng ra khỏi vòng tay hắn:
“Anh buông ra.”
Không để phía sau có một bậc tam cấp, tôi trượt xuống, cơ thể theo phản xạ nghiêng về trước, đổ thẳng vào người hắn.
Đúng lúc ấy, tôi trông thấy một bóng dáng cao lớn đứng từ xa nhìn về phía này.
Khi tôi đứng vững lại, bóng dáng ấy đã biến mất.
Tim tôi thắt lại – linh cảm chẳng lành.
chắn anh đã rồi.
Phía này, Phó Vân Giang không ngừng lải nhải:
“Em còn anh đúng không?”
Hắn mà cũng xứng nói đến chữ “”? Giờ tôi chỉ muốn băm vằm hắn thành mảnh.
“Cút đi! Tôi đã đăng ký hôn với Phó Vân Xuyên rồi, đến làm phiền tôi nữa!”
Tôi đẩy mạnh hắn ra, mặc kệ cổ đau nhói, chạy thẳng về phía căn nhà.
Còn chưa vào đến , đã nghe thấy trên lầu hai vang lên tiếng đổ vỡ ầm ầm.
Một người quen thuộc lập tức bước nhanh về phía tôi — là trợ lý của Phó Vân Xuyên, người tôi gặp trong trước.
“Phu nhân, cảm xúc của tiên sinh không ổn định, tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi.”
“Xin phu nhân tiên sinh, cũng đến gần, kẻo bị .”
Tôi lắc đầu:
“Anh ấy là chồng tôi. Tôi không .”
Anh ấy nổi là vì tôi. Làm sao có thể làm tổn tôi được?
Hoặc phải nói rằng, chính anh đã cho tôi đủ niềm tin để tôi tin rằng… anh sẽ không bao giờ làm vậy.
Tôi đẩy bước vào, đập vào mắt là một mớ hỗn độn khắp sàn.
Chỉ có bình đầu giường là còn nguyên vẹn.
Phó Vân Xuyên quay lưng về phía , vừa nhấc một vật lên định ném về phía tôi, vừa gầm lên dữ:
“Cút ra ngoài!”
10
Vật trong tay Phó Vân Xuyên đã giương cung lắp tên, chỉ chực ném đi, nhưng đúng khoảnh khắc cuối cùng, bàn tay anh khẽ run, khiến món đồ sượt qua người tôi bay thẳng vào tường.
Tôi không bị , vậy mà Phó Vân Xuyên lại hốt hoảng.
Anh bước mấy bước dài đến trước mặt tôi.
Đưa tay định kiểm tra xem tôi có bị gì không, nhưng lại tôi , nên lại buông xuống.
Đôi mắt anh long lanh, chăm chú nhìn tôi không rời, có phần đáng , trong ánh mắt phảng phất vẻ cầu khẩn và lo bị ruồng bỏ.
“Anh nói đi, vì sao lại ?”
Anh không nói gì.
“Vì thấy em Phó Vân Giang sao?”
Anh khẽ gật đầu.
“Vừa rồi hắn định động tay động với em, em né tránh, trượt ngã, bản năng nắm lấy hắn.”
“Nên… giữa bọn em không có gì cả, nghĩ lung tung, được không?”
Anh lại nhẹ gật đầu, những đường gân xanh nơi cổ cũng dần xuống, xem ra đã bình tĩnh lại.
Tôi xót xa nhìn anh:
“Sau này có gì thì phải em trước, một mình ôm , được chứ?”
“Được.”
“Có bị đâu không?”
Anh giơ tay lên, giống như một đứa trẻ khoe vết đau:
“Đau tay.”
“Không được có lần sau nữa.”
“Ừ ừ.”
Ngoài , bác sĩ gia đình và trợ lý ôm nhau sung sướng.
“Cuối cùng cũng có người trị được boss, từ nay khỏi sống trong lo lắng thấp thỏm rồi.”
“Phép màu y học thật sự! Có người còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần!”
Tôi: “….”
11
Từ bác sĩ gia đình của Phó Vân Xuyên, tôi được biết anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực – lúc trầm uất, lúc bộc phát dữ. Căn bệnh này là quả của những tích tụ tâm lý trong quá trình trưởng thành.
Chỉ vì là trưởng tử, từ nhỏ anh đã phải chịu sự rèn giũa nghiêm khắc từ các bậc trưởng bối trong Phó gia.
Gánh nặng gia tộc phần lớn đều đổ lên vai anh, còn Phó Vân Giang thì được tự lựa chọn mọi thứ mình thích, nhưng là anh trai, anh thì không có quyền .
trước, trước khi tôi hôn, mảng kinh doanh trong nước đều Phó Vân Xuyên phụ trách. Sau khi hôn, anh ra nước ngoài, bắt đầu từ con số không, mở rộng thị trường quốc tế cho Phó gia.
Phó Vân Xuyên… từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình.
Nghe xong tất cả, nỗi căm hận trong tôi với Phó Vân Giang lại càng sâu. Tôi chỉ muốn lập tức lôi hắn vào tù.
Phải, là tống vào tù.
Theo như tôi biết, Phó Vân Giang nhúng tay vào không ít chuyện phi pháp.
Chỉ cần có đủ chứng cứ, chắn có thể khiến hắn thân bại danh liệt.
Nhưng Phó gia nhất định sẽ bị hưởng, tôi không muốn Phó Vân Xuyên cũng bị tổn .
Vì vậy, tôi phải trước kiến của anh.
Tối , như thường lệ, sau bữa tối là buổi tản bộ quen thuộc.
Tôi lấy hết can đảm để :
“Vân Xuyên, nếu một ngày anh phát hiện người thân của mình làm chuyện xấu, anh sẽ làm gì?”
Anh đột ngột dừng lại, bảo tôi nhìn vào mắt anh.
Ánh mắt ấy, dàng và bao dung, như muốn nói với tôi rằng – bất kể thế nào, anh cũng là chỗ dựa vững của em.
Nhưng tôi chưa hiểu rõ, anh nói thẳng:
“Em muốn làm gì, anh sẽ làm theo em.”
12
Hoàng hôn buông xuống, trong biển hoa rực rỡ.
Vạn vật đẹp đẽ đến mức khiến tôi không nhịn được phải kiễng hôn lên môi Phó Vân Xuyên.
Hơi thở nóng rực, tôi quấn lấy bờ môi anh, chút chút trao đi tình cảm của mình.
Phó Vân Xuyên lúc đầu hơi cứng đờ, sau khóe môi khẽ nhếch, chuyển bị động thành chủ động.
Mạnh mẽ, bá đạo.
Phải rất lâu sau, anh mới buông tôi ra. Giọng khàn khàn, mang theo chút kiềm chế và khát vọng:
“Ngoan, dày vò anh nữa… anh thật sự không kiềm được.”
Tôi đương nhiên hiểu anh, ngả vào lòng anh nũng nịu:
“Thật ra… chúng ta có thể lên .”
Anh chẳng khác gì mãnh thú bị chọc trúng điểm yếu, lập tức bế bổng tôi lên. Hơi thở nóng bỏng phả tai tôi:
“Không được hối hận.”
Tôi cũng khẳng định rõ ràng lòng mình:
“Cả đời không hối hận.”
Một đêm quấn quýt, đến khi tôi tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau.
Ngay cả Phó Vân Xuyên – người luôn dậy trước bảy giờ – nằm tôi.
Thấy tôi mở mắt, anh lập tức kéo tôi vào lòng:
“Đói chưa?”
“Đói rồi…”