Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Cái chuyện rối rắm , đúng là bất ngờ, giống như việc tôi thích Trình Tử Ngộ, hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Anh là đàn anh khóa trên tôi một , học giỏi, ngoại hình đẹp, tính tốt, gia thế tốt, là nam thần không thể chối cãi trong . Còn tôi, với tư là một học sinh vô danh trong , nuôi bất ảo tưởng nào về nam thần.
đến một ngày, quả rổ từ sân bay ra, vô tình đập trúng tôi đang đi ngang qua.
May mắn là tôi ngã xuống bãi cỏ bên cạnh, không bị thương gì. Không may là hộp cơm trên tay tôi văng ra, đồ ăn vừa mua đổ tung tóe, bay không trung rơi xuống người tôi.
“Ha ha ha…”
Từ sân không xa vang tiếng cười ngả nghiêng của các bạn học.
Nếu là người ngoài cuộc, có lẽ tôi cũng sẽ không nhịn được cười cảnh tượng thảm hại của người trong cuộc.
Tiếc thay, tôi lại là người trong cuộc xui xẻo đó.
Lá rau che khuất phần lớn tầm nhìn, tôi không thể nhìn rõ dáng vẻ thảm hại của mình từ tiếng cười không che giấu của các bạn học, tôi có thể ra mình đang chật vật đến mức nào.
Tuổi còn trẻ, da mặt luôn mỏng, tôi thấy xấu hổ đến mức muốn khóc. Tôi gỡ lá rau trên mặt xuống, định vội vã bỏ chạy thì một đen đột nhiên bao trùm lấy tôi. Một người cao ráo đột nhiên khom xuống, thiếu niên ngồi xổm mặt tôi, đưa tôi một chiếc .
“ mới đấy, tôi dùng đâu, cậu không ngại chứ?”
Giọng nói của thiếu niên như làn gió trên núi, ngay lập tức xoa dịu trái tim đang hoang mang của tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc đối diện, chạm phải đôi mắt trong veo.
Trình Tử Ngộ kiên nhẫn giơ , ánh mắt đầy quan tâm: “Có bị thương chỗ nào không? Có dậy được không?”
Gió khẽ khàng thổi lọn tóc của anh , mà tôi, ngay thời điểm đó, trái tim chợt rung động.
Cũng vì giác rung động có khiến tôi thấy bối rối. Tôi vội vàng dậy, nói ơn vội vã bỏ chạy.
4
Tôi kể chuyện với ai, chỉ là từ đó về , nỗi lòng thiếu nữ của tôi đã có một cái tên cụ thể: Trình Tử Ngộ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm dáng của anh trong , cũng cố tìm ra một quy luật nào đó, hy vọng có thêm cơ hội được nhìn thấy anh.
6 giờ 20 phút mỗi ngày, anh sẽ đi từ ký túc xá nam đến học buổi sáng, đi ngang qua cây hòe cửa ký túc xá nữ sinh. Khi hoa hòe nở, anh sẽ dừng lại, ngẩng đầu ngắm hoa, còn tôi, qua cửa sổ nhỏ trong ký túc xá, không chút kiêng kỵ ngắm nhìn anh.
7 giờ 15 phút, 12 giờ và 6 giờ 30 phút, anh sẽ xuất hiện ở nhà ăn. Anh thường đến quầy số 3, còn tôi thường đến quầy số 2. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ trên một đường thẳng, bỏ qua khoảng hai mét ở giữa, chúng tôi như đang sánh vai với nhau.
Vào vài giờ giải lao, anh sẽ ôm một chồng vở bài tập đến tổ toán, hoặc ôm một xấp đề từ văn đi ra. Đường đến văn bắt buộc phải đi qua tôi, khoảng từ cửa đến cửa học là tám mét, thời gian tôi có thể ngắm nhìn anh là bảy giây.
Tôi cẩn thận tính toán khoảnh khắc có thể liên quan đến anh, sự hiện diện của anh qua cái liếc mắt thoáng qua. Tôi hy vọng sẽ có cơ hội giao tiếp với anh, đến lễ khen thưởng giữa , khi anh trên sân khấu phát biểu với tư là đại diện học sinh xuất sắc.
Thiếu niên mặc bộ đồ trắng đen đơn giản, lại tỏa sáng hơn cả mặt trời.
Tôi ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ nhìn anh, bỗng nảy ra một suy nghĩ mới, Tống Khả , tới nhất đi.
Trở người có thể trên sân khấu phát biểu, trở người mà anh có thể nhìn thấy đi.
Tôi bắt đầu học hành chăm chỉ hơn bao giờ hết, với một người không có thiên phú, việc đạt vị đầu tiên không hề dễ dàng, đặc biệt là khi bạn cùng khối Tạ Dao có thực lực rất mạnh. Đến học hai 11, tôi mới chỉ đạt được vị thứ hai trong khối.
Còn anh, lại sắp tốt nghiệp .
Không đạt vị đầu tiên thì sao? Vị thứ hai của tôi cũng đủ chứ?
Tôi cuối cùng cũng gom góp hết dũng khí, quyết định chờ anh đại học xong sẽ tỏ tình với anh.
Tôi đợi bên ngoài , lẩm nhẩm lời tỏ tình trong lòng hết lần đến lần khác. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc vang , tôi thấy Trình Tử Ngộ tự tin bước ra khỏi .
Tôi định chạy đến lại thấy Tạ Dao cầm bó hoa tiến về phía anh.
Anh lấy bó hoa, thân mật vỗ nhẹ đầu cô ấy.
Bước chân tôi dừng lại. Đúng vậy, tôi đã thấy họ đi cùng nhau trong , sao tôi lại không nghĩ ra họ là một cặp nhỉ?
Cũng vào mùa hè đó, bố tôi đổi việc nên làm thủ tục chuyển tôi.
đó, tôi không còn gặp lại anh nữa.
5
Giá như lúc đó tôi không bỏ chạy thì tốt mấy.
Giá như tôi lấy tay của anh thì tốt mấy.
Giá như tôi đạt vị đầu tiên thì tốt mấy.
Giá như… thì tốt mấy.
Một khoảng thời gian rất dài đó, tôi luôn đặt ra giả định như vậy, đến khi thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi đi theo quỹ đạo không giống nhau, dần trưởng theo hướng khác nhau.
Tính kỹ lại, từ 11 đến giờ, tôi và anh, đã tám không gặp.
Tôi cứ tưởng anh đã trở quá khứ, đến tận lúc , tôi mới ra, có người vĩnh viễn không thể trở quá khứ.
Anh thanh toán xong, không đang nghĩ gì mà không vội rời đi, còn tôi, trong lòng đầy mưu tính, cũng không thúc giục anh.
Khách phía không chịu nổi: “Người phía ơi, mua xong thì nhường người khác mua đi chứ!”
“Xin lỗi.”
Anh tỉnh táo lại, xin lỗi đối phương rời đi.