Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Về đến nhà.
Mẹ tôi đang bận rộn gói bánh sủi cảo.
Thấy sắc mặt tôi khó coi, bà vội vã chạy ra đón:
“Làm sao thế con? Mặt mày dài thượt ra kia kìa.”
Bà rướn cổ nhìn ra sau lưng tôi:
“Thế Hữu Lâm đâu? Sao không về cùng con?”
Tôi không nói gì.
“Chẳng lẽ chuyện phân nhà bị hủy rồi?”
Giọng bà bắt đầu căng lên:
“Không thể nào! Nhà mình là đợi lâu nhất đấy chứ! Với lại, chẳng phải nhà máy bảo năm nay ưu tiên nhân viên cốt cán à?”
Đúng là ưu tiên nhân viên cốt cán.
Nhưng năm ngoái tôi đã giúp Lý Hữu Lâm sửa hai cái máy.
Giờ anh ta chỉ vì hơn tôi một cấp bậc, nên chỉ tiêu nhà ở rơi vào tay anh ta.
“Anh ta đem suất nhà đó cho Tô Tiểu Vũ rồi.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, mệt mỏi thốt lên:
“Hai người họ đi đăng ký kết hôn rồi, nói là giả thôi, đợi nhà Tô Tiểu Vũ yên ổn sẽ ly hôn.”
Mẹ tôi “ôi trời ơi” một tiếng:
“Đây là cái kiểu gì thế hả? Trò mèo à?”
Vừa dứt lời, ngoài sân vang lên tiếng chuông xe đạp.
Tôi thò đầu ra nhìn, là Tô Tiểu Vũ.
Cô ta đã thay bộ đồng phục nhà máy, mặc một chiếc sơ mi hoa mới tinh.
Trên tay xách một chiếc làn lưới, đựng vài quả táo.
Đứng ở cổng thập thò ngó nghiêng.
Thấy tôi ra, cô ta nở nụ cười rụt rè:
“Chị Nam Nam, em biết chuyện nhà là em có lỗi với chị, cũng có lỗi với dì…”
“Em… mang chút hoa quả…”
Cô ta tính dùng mấy quả táo dập này để đổi lấy căn nhà của tôi sao?
Tôi lập tức nổi cơn tam bành, bật dậy khỏi sofa, xông ra đẩy cô ta ra ngoài.
“Cầm lấy mấy quả táo thối của cô rồi cút đi!”
Cô ta bị tôi quát cho giật bắn người, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây.
“Chị Nam Nam, em biết chị giận em, nhưng em thật sự không còn cách nào khác…”
“Em không muốn bị bắt về nhà, cũng không muốn bị gả cho người ta để lấy tiền sính lễ…”
Cô ta nghẹn ngào, cả người run rẩy:
“Nhà em mà biết em được phân nhà ở thành phố, lại lấy chồng rồi, chắc tạm thời sẽ không làm khó em nữa…”
“Em và sư phụ thật sự chỉ là mượn tạm chỉ tiêu thôi, đợi em trai em cưới xong, nhà ổn định rồi, em sẽ lập tức ly hôn…”
Tôi chẳng mảy may quan tâm đến mấy giọt nước mắt đó.
Mắt tôi chỉ dán chặt vào chiếc sơ mi mới trên người cô ta – màu lam nhạt, thắt lưng trắng.
Tháng trước, bạn học cũ gửi cho tôi đúng một chiếc như thế.
Lúc đó tôi đang bận giúp Lý Hữu Lâm sửa máy, nhờ anh ta đi lấy hộ.
Anh ta nói làm rơi mất trên đường.
Thì ra là “rơi” vào người Tô Tiểu Vũ rồi.
Tôi cong khóe môi, cười giễu:
“Cô đúng là thích mượn thật đấy.”
“Mượn chỉ tiêu thì phải mặc áo mới, mượn chỉ tiêu thì phải để Lý Hữu Lâm mua xe đạp cho em trai cô?”
Tô Tiểu Vũ bị tôi nói đến trắng bệch cả mặt, mím môi rồi đảo mắt nhìn vào trong nhà:
“Dì có ở nhà không ạ? Em muốn giải thích với dì…”
“Không cần giải thích!”
Mẹ tôi bước ra, mặt tái đi vì tức.
“Nhà tôi không thiếu mấy quả táo thối của cô! Nếu cô thật sự biết lỗi, thì trả lại chỉ tiêu cho con gái tôi, rồi cút khỏi nhà máy!”
Tô Tiểu Vũ sợ đến mức lùi hai bước, nước mắt càng tuôn dữ dội:
“Dì… dì đừng như vậy… con thật sự…”
Mẹ tôi giận đến thở dốc.
Ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô ta mà run bần bật:
“Thật sự cái gì? Thật sự là đồ không biết xấu hổ à?”
“Con gái tôi và Lý Hữu Lâm bên nhau 5 năm, vì nó mà từ bỏ cả cơ hội lên tỉnh làm việc.”
“Còn cô thì sao? Mới đến nửa năm đã chen chân, còn dám vác mặt đến nhà tôi!”
Tô Tiểu Vũ đột nhiên ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu gối, khóc nức nở.
“Em không cố ý… em chỉ muốn sống thôi…”
“Em là gái quê, bị bắt nạt ở nhà máy, chỉ có sư phụ là người duy nhất chịu giúp em…”
05
Còn chưa kịp để tôi mắng cô ta, Lý Hữu Lâm đã chạy như bay tới.
Anh ta nhíu mày, vứt luôn chiếc xe đạp mình vẫn nâng như trứng sang một bên, luống cuống lao tới đỡ lấy cô ta.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em?”
Giọng nói tràn đầy thương xót kia, từng chữ như kim nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
Mẹ tôi mặt lạnh như tiền, theo phản xạ quay sang nhìn tôi.
Bà nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ mấy cái.
Tô Tiểu Vũ lao vào lòng Lý Hữu Lâm, khóc còn to hơn nữa:
“Sư phụ, em chỉ muốn đến thăm dì một chút thôi, vậy mà chị Nam Nam với dì đều mắng em…”
“Có phải em sai rồi không? Hay thôi… em không cần nhà nữa, em về quê luôn cũng được…”
“Gả cho tên ngốc, cho ông què, ông liệt gì cũng được… em nhận số phận rồi…”
“Em nói bậy gì thế hả!”
Lý Hữu Lâm xoa đầu cô ta, quay đầu lại trừng mắt với tôi:
“Cô làm sao thế hả, Kỷ Tái Nam? Còn dì nữa, hai người có cần phải ép một cô gái đến đường cùng vậy không?”
Mẹ tôi giận đến mức toàn thân run lên, chỉ vào mặt anh ta mà nghẹn lời không nói nổi.
Tôi đỡ lấy bà.
Trơ mắt nhìn Lý Hữu Lâm ôm chặt Tô Tiểu Vũ vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu.”
Anh ta móc ra chiếc khăn tay từ túi áo, cẩn thận lau nước mắt cho cô ta.
Đợi đến khi cô ta nín khóc, Lý Hữu Lâm mới liếc sang mẹ tôi một cái, hời hợt nói:
“Dì không sao chứ? Nếu cần thì đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?”
“Không cần anh giả nhân giả nghĩa!”
Mẹ tôi chỉ thẳng ra cửa:
“Anh dắt cô ta cút ngay cho tôi! Sau này đừng bao giờ vác mặt đến nhà tôi nữa!”
Lý Hữu Lâm cau mày, không nói gì, đỡ lấy Tô Tiểu Vũ đứng dậy, dịu dàng:
“Anh đưa em về.”
Anh ta dắt xe đạp.
Tô Tiểu Vũ tựa vào vai anh ta, lúc đi còn quay đầu lại liếc tôi một cái.
Trong ánh mắt ấy, rõ ràng là một tia đắc ý.
Tôi nhìn bóng lưng hai người họ.
Rồi quay lại nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ mình, chút tình cảm cuối cùng dành cho Lý Hữu Lâm cũng hoàn toàn tan biến.
Tôi dìu mẹ vào nhà, bà nắm lấy tay tôi nói:
“Nam Nam à, loại đàn ông như thế không đáng để con giữ đâu. Cái nhà đó, mẹ với con không thèm. Mẹ sẽ tích góp lại cho con, hai mẹ con mình tự mình mà sống.”
Tôi gật đầu:
“Mẹ yên tâm đi, con gái mẹ không phải loại dễ bị bắt nạt đâu.”
“Con sẽ cho bọn họ biết, suất nhà đó, vốn dĩ là ai đáng được nhận.”
Mẹ nhìn tôi, bất chợt nở nụ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt chồng chất lại với nhau.
“Tốt, con gái mẹ lớn rồi, có chính kiến rồi. Con cứ làm theo ý con, không ai được phép ức hiếp mẹ con mình!”
“Nếu nhà máy không nói lý, thì… thì mẹ sẽ đến cổng nhà máy treo cổ cho họ xem!”
Tôi vội vàng dỗ dành:
“Mẹ đừng nóng, giám đốc bên con ghét nhất là mấy trò luồn cúi mờ ám.”
“Mẹ cứ yên tâm ở nhà, chờ con mang tin vui về là được.”
06
Miệng thì nói cứng là thế.
Nhưng đến tối, nằm trên giường tôi vẫn trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Tôi và Lý Hữu Lâm bên nhau đã sáu năm rồi.
Mà hôm nay, anh ta lại trở nên quá xa lạ đối với tôi.
Những ngày tháng chúng tôi từng hạnh phúc hình như cũng chẳng cách hiện tại là bao.
Anh ta lần đầu mua kem que cho tôi, mặt đỏ lên rồi lắp bắp tỏ tình.
Biết tôi vì anh từ chối điều động lên thành phố, anh ôm tôi vào lòng, hứa sẽ đối xử tốt cả đời.
Có vẻ như từ tháng trước, anh ta đã bắt đầu thay đổi.
Bắt đầu nói mình bận, bắt đầu ít lời.
Những ký ức bao năm chúng tôi bên nhau lướt qua đầu như những thước phim tua nhanh.
Và cuối cùng, dừng lại ở khoảnh khắc anh ta che chở cho Tô Tiểu Vũ, lạnh lùng nói với tôi: “Cô cũng đừng mong giữ được danh tiếng.”
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Đến khi mở ra lần nữa, trong mắt đã chẳng còn lấy một giọt nước.
Có người, có chuyện, đến lúc phải dứt… thì phải dứt cho sạch sẽ.