Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Diêu Huy, thật anh có biết không? Cho cuối , những điều đều suy đoán của tôi, giây phút cuối tôi không tin tưởng suy đoán của bản thân tuyệt đối chính x/á/c, bởi vì có quá nhiều thông tin từ lời của người phụ giao với tôi, nếu bà hoàn toàn lừa tôi tôi sẽ toi đời.”
“Điều thật sự khiến tôi chắc chắn bản thân không sai đó chính anh mang theo.”
“Anh dùng để thu h/ồn của người phụ giao đó chắc chắn sẽ có công dụng , quả thật người phụ giao muốn c/ứu tôi, bà cho tôi để tôi trốn khỏi đêm bị con m/a nam đó nhập vào người.”
“Diêu Huy, bây giờ anh điều gì không tác dụng nữa rồi.”
Tôi từ tủ lấy một , cầm tay.
“Nếu Sa Sa nhập vào tôi tôi lấy chiếu vào cô .”
Diêu Huy nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt của anh tràn đầy tơ m/áu.
Đột , Diêu Huy gào thét tiếng, những hạt đậu vàng và hạt sen được tôi giấu chăn đột lăn , trên mặt đất hình thành một trận pháp kỳ lạ.
Diêu Huy : “Tô Lộ Lộ, tôi bắt cô ch*t với Sa Sa.”
Theo tiếng cười quái lạ của anh , đột đỉnh đầu của tôi cảm thấy đ/au đớn, cả người đều choáng váng.
Ngay lúc tôi dần mất đi ý thức, cửa chống tr/ộm đột truyền một tiếng rất nhẹ:
“Phù sinh mộng không, mấy hồi h/ồn mộng dữ quân đồng?”*
*Ý cuộc đời giấc mộng, có mấy lần được mơ thấy người.
Những câu thơ có mức độ có thể khiến cho giáo viên Ngữ Văn tức ch*t nhưng bây giờ không ai quan tâm chuyện nữa.
Hạt sen nhuốm m/áu vốn dĩ xếp một hình dạng kỳ lạ lại lăn lốc lung tung tiếng ngâm thơ .
Diêu Huy tuyệt vọng thét với người : “Anh người gì?”
“Tại hạ người truy h/ồn, họ Quý tên , gần đây có nhận một số đơn siêu độ vo/ng linh để nuôi sống gia đình.”
Giọng thanh thoát của người vang lên, lúc mang theo chút ý cười.
“Vừa hay đi qua nơi , cảm thấy đây có mối ăn có thể được nên mạo muội ghé thăm.”
Tôi dùng hết chút sức cuối , mở cánh cửa chống tr/ộm .
một nam một , trước khi tôi ngã khuỵu cô gái nhanh chóng đỡ lấy tôi.
Trước lúc tôi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy cuộc đối thoại giữa Quý và Diêu Huy.
Quý nhìn trận pháp trên mặt đất một , trầm giọng : “Ồ, đích truyền của tiên gia, thân phận của người anh em quả thật không tầm thường, vì vậy mới cả gan bày trận pháp vậy, hành động trái với âm dương lẽ thường.”
Diêu Huy tức gi/ận hét lên: “Anh biết được tốt.”
Quý không cười nữa.
Anh lạnh lùng : “Đừng có phí công sức của tổ tiên nhà cậu nữa.”
Một giây sau, một luồng ánh sáng cực hoàn toàn nhấn chìm tôi.