Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước đây tôi chỉ nghĩ mình là “chim hoàng yến,” nên luôn muốn trốn tránh.
Bây giờ sợ hiểu lầm gây thêm phiền phức, tôi nói: “Hơn nữa, trong lần bỏ trốn này, em chọn ở lại, chừng đó cũng đủ chứng minh rồi ấy chứ.”
Anh bĩu môi: “Anh không hiểu, em nói rõ xem.”
Tôi làm ký hiệu tay hình “trái tim”: “Yêu anh nè.”
Thẩm Hoài Châu khựng lại, rồi nắm gáy tôi hôn xuống.
Lúc anh đè tôi xuống giường, tôi nghe thấy anh nói: “Ôn Thư Du, anh yêu em.”
14
Đến tận nửa đêm, anh vẫn thỉnh thoảng hôn lên khóe môi tôi.
Tôi bỗng bừng tỉnh, hỏi: “Này, chuyện của Ôn Niên và em trai anh rốt cuộc thế nào?”
“Không phải cậu ta có bạch nguyệt quang à?”
Ôn Niên là người không chịu được cát trong mắt, nếu thực sự có bạch nguyệt quang thì khi tôi gọi video hôm qua đã không thấy cái cảnh đó.
Hay là còn hiểu lầm nào khác?
Anh suy nghĩ một lúc: “Có lẽ không phải bạch nguyệt quang.”
“Trước kia, lúc cậu ấy suýt kết hôn với người kia nhưng cô ta lại đột ngột biến mất.”
“Giờ mới quay về.”
“Anh thấy em ấy cũng hận cô ta lắm.”
Tôi lo ngay ngáy: “Hận vì yêu quá sâu đậm hả?”
“Thế Ôn Niên tính sao?”
Nói qua nói lại, nhỡ Ôn Niên nổi cơn yêu mù quáng thì sao?
Tôi nhanh chóng cầm điện thoại nhắn cho Ôn Niên:
[Cậu nhớ hỏi rõ ràng rồi hẵng làm lành nhé!]
[Nhất định đừng để cảm xúc lấn át!]
[Nếu cậu không hỏi cho ra nhẽ mà trở về thì lần tới có trốn cũng đừng mong tớ ra tay giúp đỡ!]
Ôn Niên không trả lời.
Thẩm Hoài Châu liền lấy điện thoại của tôi: “Đừng nhắn nữa, ngủ thôi.”
Tôi cuống lên: “Nhưng phải hỏi cho rõ chứ!”
Anh tắt màn hình rồi nghiêng đầu nhìn tôi: “Cược với anh không?”
Tôi cau mày: “Cược cái gì?”
Anh nhếch môi: “Anh cược chuyện của họ chỉ là một trò chơi tình thú, lúc về chắc chắn ngọt ngào lắm.”
Tôi nhăn mặt: “Em không tin.”
Ôn Niên không đến mức thiếu tỉnh táo thế.
Thẩm Hoài Châu chỉ chờ tôi nói câu ấy.
Anh gật đầu: “Được, nếu anh thắng thì một đêm bảy lần, em thắng thì nghỉ ba ngày.”
Tôi cầm gối ném anh: “Biến, biến, biến!”
Chiều hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy có một giao dịch chuyển khoản.
10 triệu.
Từ Thẩm Tu Bạch.
Còn có ghi chú: [Chị dâu, xin chị đừng nói nữa, nói thêm tí nữa thì em theo không kịp mất.]
[Những gì chị lo lắng em sẽ giải thích rõ, em không phải cặn bã đâu, thật đấy!]
Tôi gửi ảnh chụp màn hình cho Thẩm Hoài Châu.
Anh cũng lập tức gửi lại tôi một ảnh.
Là đoạn chat với Thẩm Tu Bạch.
Cậu ta nhắn: [Anh, anh giúp em quỳ xuống xin chị dâu đừng nhắc đến bạch nguyệt quang nữa, em vất vả lắm mới tìm được người.]
Anh trả lời: [Tự cậu không biết giữ mình thì trách ai?]
Cậu ta: [Em giải thích cho anh không hết chuyện đâu, dù sao anh cũng phải giúp em năn nỉ chị dâu.]
[Chị ấy chỉ cần nói một câu bằng em nói cả vạn câu.]
[Ôn Niên tin chị ấy nhất.]
Anh: [Chuyển tiền.]
Cậu ta: [Hả?]
[Anh có phải anh ruột của em không, nhờ có tí mà cũng đòi phí?]
Anh: [Thế thôi.
[Anh đang ngủ với vợ anh, cậu lui đi.]
Cậu ta: [… Chuyển rồi.]
Tôi cười đến mức không ngừng nổi.
Cười xong, tôi nhắn tin lại cho anh: [Chồng ơi, anh giỏi quá, yêu anh!]
Hai phút sau, anh mở cửa bước vào.
Tôi ngạc nhiên: “Anh không đi làm à?”
Thẩm Hoài Châu cười cười: “Không.”
“Hôm nay bọn họ về, còn năn nỉ chúng ta ra đón.”
Tôi hiểu ra ngay.
Chắc vì Ôn Niên nói nếu tôi không ra đón thì cậu ấy sẽ không về.
Vậy nên anh mới tiện thể “chặt chém” em trai thêm một khoản.
Tôi đưa tay: “Vậy đi nhanh, kéo em dậy với!”
Anh ôm tôi vào lòng.
Sau khi hôn môi chán chê, anh mới ung dung đưa tôi đến sân bay đón Thẩm Tu Bạch và Ôn Niên.
15
Rõ ràng cặp đôi kia đã hết hiểu lầm.
Đứng từ xa mà tôi đã thấy bong bóng màu hồng xung quanh họ.
Tôi đứng vẫy vẫy.
Ôn Niên lập tức rời khỏi Thẩm Tu Bạch mà chạy về phía tôi.
Hai anh em họ sóng bước theo sau chúng tôi, cố ý hạ giọng: “Em khuyên chúng ta nên đi gần lại chút, kẻo tí nữa có gì cần thì giải thích ngay.”
Thẩm Hoài Châu khẽ hừ, nhưng chân lại bước nhanh hơn.
Tôi và Ôn Niên vừa cười thầm vừa thì thào.
Tôi hỏi: “Chắc chắn ‘bạch nguyệt quang’ đã là chuyện xưa à?”
Ôn Niên gật đầu: “Cũng chẳng phải chuyện xưa.”
“Nghe nói bốn chữ ‘bạch nguyệt quang’ đó do chính anh ta tự tung ra.”
Tôi ngỡ ngàng “Sao thế?”
Ôn Niên liếc sang hai người đang lén lén lút lút phía sau, cố ý nói to:
“Tính bốc đồng, bị người ta hủy hôn nên anh ta thấy mất mặt, thế là tự bịa ra một câu chuyện liên hôn kinh doanh.”
Từ xa vọng lại tiếng chê bai của Thẩm Hoài Châu: “Sao cậu ngốc thế?”
Thẩm Tu Bạch hối hận: “Đã biết có Ôn Niên thì em bày vẽ làm gì chứ!”
Nếu cậu ta không theo nhanh thì có khi phải bịa thêm phiên bản mới.
Ôn Niên hạ giọng: “Nói thật, cậu thấy Thẩm Tu Bạch thế nào?”
Cậu ta ở đằng sau căng thẳng thấy rõ.
Tôi nghĩ nghĩ một chốc: “Cũng hơi ngốc, nhưng nếu cậu muốn cũng tạm dùng được.”
Thẩm Tu Bạch thở phào.
Ôn Niên lại hỏi: “Thế cậu với Thẩm Hoài Châu thì sao?”
Tôi trầm ngâm: “Anh ấy dùng kiểu ‘nhất kiến chung tình, nhị kiến thâm tình’, cũng may còn chịu mở miệng.”
“Nếu không thì tớ đã chạy chung với cậu rồi.”
Thẩm Tu Bạch có vẻ chột dạ mà cúi thấp đầu.
Thẩm Hoài Châu lại ưỡn ngực đầy tự tin.
Đang nói thì Ôn Niên khoác chặt lấy tay tôi, cười tít mắt:
“Vậy là từ nay chúng ta lại có thể ngày ngày ngồi sau lưng ‘nói xấu’ hai người họ rồi.”
Anh em nhà họ liếc nhau rồi ăn ý bước tới, mỗi người kéo một đứa bọn tôi rời ra.
16
Vừa về đến nhà, hai người kia liền lôi ra một bản thỏa thuận.
Nội dung đại khái: Hàng tháng, Thẩm Tu Bạch sẽ đưa tôi một khoản, Thẩm Hoài Châu sẽ đưa Ôn Niên một khoản, xem như phí “bịt miệng.”
Bắt chúng tôi không được “tùy tiện nói mấy lời khiến vợ chồng mất hòa khí,” nhất là khuyên chia tay, khuyên bỏ trốn.
Tôi và Ôn Niên liếc nhìn nhau rồi làm bộ khó xử: “Ôi dào, người một nhà, ký mấy thứ này làm gì?”
Thẩm Tu Bạch đẩy tờ giấy về phía tôi: “Ký đi chị dâu, nếu chị không ký thì em mất ngủ luôn đấy.”
Ôn Niên quay sang hỏi Thẩm Hoài Châu: “Anh cả, anh cũng muốn tôi ký sao?”
Anh bình thản: “Ký hay không thì tùy.”
“Dù sao tôi thấy tình cảm của tôi với Thư Du cũng rất vững chắc.”
Nói rồi, anh nhìn tôi: “Phải không?”
Tôi: “Ừm…”
Thấy tôi kéo dài giọng, anh dứt khoát quay sang Ôn Niên: “Vậy ký đi.”
Ôn Niên lại hỏi tôi: “Cậu ký không?”
Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Cậu ký thì tớ ký!”
Ký xong, Thẩm Hoài Châu kéo tôi về phòng.
Ôn Niên gọi với theo: “Tôi còn chuyện muốn nói với Thư Du!”
Anh liếc mắt sang em trai.
Thẩm Tu Bạch lập tức đỡ lời: “Đi thôi Niên Niên, ngồi máy bay lâu thế chắc mệt rồi, chúng ta về ngủ bù.”
Tôi huých nhẹ vào hông anh, trêu chọc: “Bảo là vững chắc mà, sao còn bắt ký?”
Anh liếc xéo tôi, giọng nói đầy hờn dỗi: “Anh đâu có gì phải sợ, nhưng lỡ như trong lòng em, cô ấy vẫn quan trọng hơn.”
Tôi quay người ôm anh: “Đừng ghen chứ.”
Anh còn cố chối: “Anh không ghen.”
Tôi bĩu môi: “Cậu ấy còn quan trọng hơn cả anh, thế mà không ghen à?”
Thấy tôi cứ đùa mãi, anh bỗng cười khẽ: “Nhắc cho em nhớ vụ cá cược tối qua, anh thắng rồi.”
Tôi sững sờ toan rút chân chạy: “Em đau dạ dày, đi ngủ trước đây!”
Thẩm Hoài Châu lập tức túm tôi lại: “Không sao. ‘Trả’ xong vụ cược này rồi ngủ cũng được.”
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
┭┮ ﹏ ┭┮
…
Giải quyết xong vụ cá cược, tôi âm thầm tự nhủ rằng đời này sẽ không bao giờ đụng vào trò đánh cược nữa!
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!