Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cũng có một vài bình luận bênh vực tôi rất nhanh đã bị nhấn chìm trong làn sóng bình luận ác ý như thuỷ triều.
Tôi đăng nhập vào tài khoản Weibo, viết một bài đăng:
“Chào mọi người, tôi là Thư Ý.
Rất xin lỗi bởi vì vấn đề cá nhân mà chiếm dụng tài nguyên công cộng nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, tôi vẫn hy vọng mọi người có thể phân biệt rõ trắng đen.
Thứ nhất, giữa tôi và đạo diễn Dương không hề có bất cứ quan hệ mờ ám nào, càng không có chuyện quyến rũ đổi vai diễn.
Lúc trước mới bước chân vào nghề chưa hiểu chuyện, tôi bị lừa ký hợp đồng nô lệ.
Người đại diện khi đó ép tôi đi tiếp rượu, đạo diễn Dương muốn cưỡng ép tôi.
Tôi ôm tâm lý thà ngồi tù còn hơn, dùng mảnh thủy tinh tự vệ, đâm vào đùi ông ta mới may mắn thoát thân.
Không chiếm được tôi, ông ta không từ bỏ, lại chuyển sang nhắm vào những cô gái mới vào nghề khác.
Tôi không biết đã có bao nhiêu người vô tội bị hại nhưng tôi từng cứu được hai người.
Tôi nói ra những điều này không phải để đòi hỏi đồng cảm, chỉ hy vọng mọi người nhận rõ bộ mặt thật của kẻ khốn nạn.
Những cô gái từng được tôi cứu không cần phải lên tiếng thay tôi, những chuyện bẩn thỉu như vậy không đáng để nhắc đi nhắc lại.
Thứ hai, mọi lời công kích xin nhắm vào tôi, xin đừng lôi kéo gia đình tôi vào, họ không làm hại bất kỳ ai trong số các bạn.
Nếu như miệng vẫn không sạch sẽ, tôi xin thành tâm cầu nguyện những lời các bạn nói sẽ phản ngược lại chính các bạn.
Cuối cùng, tôi chưa từng làm tiểu tam, chưa từng làm thế thân, hiện tại cũng đã chia tay.
Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc hết.”
Tôi cố gắng tránh những điểm quá nhạy cảm, viết một bài đính chính rồi tắt luôn điện thoại.
Tựa người vào bệ cửa sổ, rõ ràng chẳng làm gì cả, vậy mà tôi lại cảm thấy mệt mỏi rã rời.
8
Không biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ.
Hồi đó, sự nghiệp của tôi đang vào thời kỳ thăng tiến, chị Trần nhận cho tôi một bộ phim điện ảnh cực kỳ ăn khách, mặc dù tôi chỉ đóng vai phụ nhưng lại rất được lòng khán giả.
Thế là thừa thắng xông lên, chị ấy nhận thêm cho tôi mấy chương trình tạp kỹ và hợp đồng quảng cáo.
Trong một bữa tiệc xã giao với các nhà đầu tư, tôi tình cờ gặp lại người quen cũ, đạo diễn Dương.
Ông ta không còn làm đạo diễn nữa, mà chuyển sang làm nhà sản xuất, thậm chí còn đổi cả tên.
Ngày hôm đó, lúc tôi đi ngang qua phòng bao của ông ta thì bắt gặp một cô gái trẻ hoảng hốt chạy ra, quần áo xộc xệch.
Tôi lập tức kéo cô gái ra sau lưng mình, giơ điện thoại lên nhắm thẳng vào ông ta, cô gái lắp bắp nói trong phòng còn có một người nữa.
Tôi nhanh chóng dẫn tất cả bọn họ ra ngoài.
Đạo diễn Dương biết sau lưng tôi có Kiều Sâm, không dám đụng đến tôi.
Tôi hiểu rằng hành động này có thể gây rắc rối cho Kiều Sâm.
Nếu anh ấy mặc kệ, tôi chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Nhưng vào lúc đó, tôi không kịp suy nghĩ nhiều.
Nếu như không tình cờ bắt gặp, tôi không quản cũng được nhưng đã tận mắt nhìn thấy mà vẫn làm ngơ thì cả đời này tôi cũng sẽ không thể yên lòng.
Về sau, hai cô gái ấy cũng không còn tin tức gì, đều rút lui khỏi giới giải trí.
Sau này, tôi kể chuyện này lại cho Kiều Sâm nghe.
Cứ nghĩ anh ấy sẽ trách mắng tôi vài câu, nào ngờ anh ấy chỉ cười, khen tôi ngày càng có cá tính.
Cuối cùng, anh ấy chỉ căn dặn tôi, lần sau làm loại chuyện như vậy thì đừng hành động một mình, bởi vì chó cùng đường cũng biết cắn người.
Quả thật, sau chuyện đó tôi cũng thấy hơi sợ nhưng tận sâu trong lòng, lại có một sự kiên cường mơ hồ trỗi dậy.
Sự kiên cường ấy đều đến từ Kiều Sâm.
Khi mới bước chân vào giới, tôi không có danh tiếng, cũng chẳng có thân phận gì, quan hệ với Kiều Sâm cũng không có quá nhiều người biết.
Cho nên khi đi quay phim, tôi thường bị xem như người mới mà bắt nạt.
Tôi không muốn gây rắc rối, nghĩ rằng bị mắng vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Sau đó có một lần Kiều Sâm tới thăm đoàn phim, vô tình nghe được, anh ấy gọi người phụ trách đạo cụ hay châm chọc tôi đến trước mặt, để cho tôi mắng lại.
Ban đầu tôi ngại ngùng không dám mở miệng, anh ấy chủ động mở lời dẫn dắt, tôi liền theo đó mắng từng câu một, càng mắng càng hăng, cuối cùng phải để Kiều Sâm kéo tôi đi mới chịu dừng lại.
Ngày hôm đó, ánh mắt anh ấy nhìn tôi tràn đầy ý cười:
“Nhịn như thế, định để nó tích thành u bướu à?”
“Anh không thể ở bên em mỗi ngày được. Sau này ai mắng em, ai bắt nạt em thì em phải tự mắng lại, không mắng lại được thì nói với anh.”
“Anh còn chưa bắt em chịu thiệt, mà em lại tự đi tìm ấm ức bên ngoài?”
Hôm ấy, Kiều Sâm đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị xé toạc ra một khe nứt, trào dâng trọn vẹn một lòng yêu thương.
9
Trong lúc suy nghĩ mông lung, tôi bị điện thoại của chị Trần đánh thức, khi tỉnh lại thì phát hiện mặt mình đã ướt một mảng lớn.
Tôi lau sạch nước mắt rồi nghe máy, giọng chị Trần không giấu được sự phấn khích:
“Thư Thư à, bảo bối của chị, có phải em hiểu lầm mối quan hệ giữa em và tổng giám đốc Kiều không vậy?”
Tôi nghe mà mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì.
“Em vẫn chưa lên mạng đúng không? Mau vào Weibo đi, Tổng giám đốc Kiều đích thân ra tay xử lý anti-fan đó, đẹp trai đến mức chỉ muốn chết luôn!”
“Nếu như anh ấy cầu hôn em, nhất định phải đồng ý nhé, coi như chị cầu xin em đó, tín nữ nguyện cả đời ăn chay ăn mặn đều được, chỉ mong hai đứa em khóa chặt với nhau!”
Nói xong chị ấy liền cúp điện thoại, để tôi ngơ ngác mở Weibo ra thì phát hiện mục hot search đã thay đổi hoàn toàn.
#Kim chủ Kiều Sâm
#Tổng giám đốc Kiều đích thân xử lý anti
#Muốn có đôi môi của Tổng giám đốc Kiều
#Tổng giám đốc Kiều đừng yêu quá nhiều
Sau đó, trong phần bình luận bên dưới bài đăng đính chính của tôi ngày hôm trước, bình luận được like nhiều nhất lại là bình luận do chính Kiều Sâm dùng tài khoản công khai của Tập đoàn Kiều Thị để lại:
[Có thời gian viết văn dài lê thê, không có thời gian gỡ tôi ra khỏi danh sách chặn à? Chia tay à? Thư Ý, em giỏi lắm.]
Tôi đọc bình luận này mà sống lưng lạnh toát, như thể nhìn thấy dáng vẻ Kiều Sâm nghiến răng nghiến lợi gõ từng chữ.
Tôi tiếp tục lướt các hot search khác, phát hiện Kiều Sâm ở trên mạng đấu khẩu với anti-fan nhiều lần mà lần nào cũng đại thắng.
Anti: [Người phụ nữ này lăng nhăng như vậy còn không biết xấu hổ mà chặn Tổng giám đốc Kiều à?]
Kiều Sâm: [Thế nào? Không chặn bạn nên bạn ghen tị à?]
Anti: [Cười chết mất, chủ động quyến rũ người ta rồi còn dám tố cáo người ta dùng quy tắc ngầm, không soi lại bản thân mình trông thế nào.]
Kiều Sâm: [Được, cho tôi xem bạn trông thế nào trước đã.]
Anti: [Cho dù quy tắc ngầm kia là thật nhưng trước đó cô ta đánh Tư Tư, bắt nạt đồng nghiệp chẳng lẽ không phải là thật à?]
Kiều Sâm: [Tôi bảo cô ấy đánh đấy, có vấn đề gì cứ tìm tôi.]
Anti: [Còn bày đặt chia tay, đại gia chỉ chơi đùa với cô ta thôi, sẽ không thật lòng muốn cưới cô ta đâu.]
Kiều Sâm: [Tôi không cưới cô ấy thì cưới bạn chắc?]
Anti: [Tài khoản này hoạt động nhiệt tình quá, không phải Thư Ý thuê thủy quân đấy chứ?]
Kiều Sâm: [Tòa nhà Lục Phong, báo tên ID của bạn ở quầy lễ tân, lên văn phòng gặp tôi nói chuyện.]
Anti: [Dù sao tôi vẫn cảm thấy Thư Ý đê tiện, không biết xấu hổ, buồn nôn.]
Kiều Sâm: [@Trợ lý Lâm, mười phút điều tra toàn bộ thông tin người này.]
…
Vũng nước đục này coi như bị Kiều Sâm khuấy cho tanh bành, anti-fan bị anh ấy dằn mặt đến câm lặng, cuối cùng đạt đến trạng thái “quần thần đầy triều không ai dám hó hé”.
Sau đó, fan couple bắt đầu ăn mừng như Tết:
[Tổng giám đốc Kiều bảo vệ vợ quá đỉnh, đẹp trai muốn xỉu luôn!]
[Những ai từng cười nhạo Thư Thư, chết hết đi, chết hết đi!]
[Tổng giám đốc Kiều: Tôi ngồi đây, tôi xem ai dám mắng vợ tôi?]
[Trời ơi, hai người này mà sinh con chắc đẹp đến mức phá vỡ giới hạn nhân loại luôn.]
Tôi nhìn đến ngẩn người, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên.
Ngay lúc đó, điện thoại bật ra một thông báo bình luận mới:
[Mở cửa.]
Tôi giật mình ném điện thoại đi, rồi nhoài người tới nhìn qua mắt mèo, Kiều Sâm đang đứng ngay ngoài cửa.
10
Trái tim tôi đập thình thịch như trống, chạy ra mở cửa.
Kiều Sâm cúi đầu nhìn tôi, đẹp trai đến mức làm người ta nghẹt thở.
Tôi định nói gì đó nhưng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống, cứ đứng ở nơi đó hai mắt đẫm lệ nhìn anh ấy.
Anh ấy hơi ngẩn ra, rồi đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, hành động rất dịu dàng nhưng miệng thì không tha ai:
“Anh còn chưa nói gì mà em đã khóc trước rồi, giỏi lắm, chơi trò bắt cóc đạo đức cũng bài bản thật.”
Anh ấy kéo tôi vào phòng, hai người ngồi xuống sofa.
Tôi lén liếc mắt nhìn anh ấy, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng miệng lại bướng bỉnh hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Anh cởi áo vest, tiện tay ném sang một bên, vừa xắn tay áo vừa nói: “Trước tiên nói về chuyện bênh vực người khác đã.”
Vừa nhắc tới chuyện đó tôi lại bực mình, dịch người ngồi cách xa anh ấy, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải anh thiên vị cô ta à, còn gì để nói chứ?”
Anh bật cười lạnh: “Đúng là anh thiên vị nhưng có lần nào anh không đứng về phía em không?”
“Lúc em đánh hăng đến mức suýt nữa bị móng tay của Trình Tư Tư cào rách mặt mà không biết, anh không kéo em ra thì bây giờ mặt em đã sớm nát rồi.”
“Bình thường nổi một cái mụn còn kêu trời cả ngày, mặt mà bị cào thì chắc khóc ngập nhà quá?”
Tôi ngây ngẩn cả người, không ngờ là vì lý do này, trong nhất thời cảm thấy mình hơi vô lý nhưng vẫn không muốn nhận thua:
“Vậy sao lúc đó anh không nói với em?”
Kiều Sâm lại cười lạnh một tiếng:
“Là anh không nói hay em không chịu nghe?”
“Lúc anh vừa đuổi theo ra ngoài thì em đã chạy mất hút, bình thường tìm anh cũng không thấy em tích cực như vậy.”
“Còn bảo anh dọn ra ngoài, Thư Ý, theo người ta được nửa đường rồi đuổi kim chủ ra khỏi nhà, em đúng là số một.”