Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
51
Ngày thứ sáu, Pipi chạy tung tăng khắp nhà.
Béo ụ, chạy loạng choạng heo bông.
Tôi thích cắn nó.
Dù kêu “meo meo”, định quay lại cắn tôi, nó lại dừng, thè lưỡi liếm tôi.
Nó tôi lắm.
Tôi cũng nó.
Có tôi chúi đầu viết nhạc cả ngày.
Nó tự dưng kêu “meo”, tôi tưởng hết hạt.
Nhìn thì bát đầy.
Tôi bèn bỏ việc, chơi nó một .
52
Trì Yến nói tôi đa phần đều hướng nội.
Chỉ ở bên anh và Pipi tôi mới nói nhiều.
Nếu rảnh, tôi chơi mèo cả ngày.
Điện thoại anh hôm nay cũng tắt nguồn, anh bảo không muốn bị công ty quấy rầy.
Ngày thứ bảy, tôi chơi game phòng khách.
Pipi nằm dưới chân.
Bỗng ngoài cửa ồn ào.
Một nhóm người xông vào.
Có vài người công ty, dẫn đầu là của Trì Yến.
Anh từ nhà tắm chạy ra.
Sắc mặt khó chịu, nhanh chóng chắn trước họ.
Nhưng… có người thấy tôi.
Ngay lập tức, có người hét thảm ngất, có kẻ gào lên chạy ra ngoài:
“Ma… ma kìa! Có ma thật!”
53
Trì Yến quay lưng về phía tôi.
Tôi không nhìn thấy được biểu cảm của anh.
anh thì mặt tái mét:
“A Yến… cậu làm gì vậy… mau qua đây!”
Hứa Lam Du cũng có mặt.
Cô ta chỉ thẳng vào tôi, ánh mắt căng thẳng:
“Cô ấy là ma, anh là người. Yến ca, anh nghĩ làm vậy có ích gì?”
vừa lẩm bẩm vừa lôi bùa hộ thân ra:
“A Yến, qua đây mau! Tôi đi gọi thầy trừ tà về…”
Tôi níu anh, khẽ hỏi:
“Trì Yến… anh có mù, phải không?”
Hứa Lam Du ném thứ gì giống pháp khí về phía tôi:
“Đừng chạm vào anh ấy! Cô là ma, âm khí nặng, sẽ hại Yến ca!”
“Cái gì mù? Cô nói nhảm gì thế?”
Dưới đất là một cành đào.
Tôi nhìn Trì Yến, giọng run run:
“Trì Yến… từ đầu anh không hề nhìn thấy em phải không?”
Anh siết chặt tôi.
Anh cúi xuống, khẽ xoa đầu tôi. Nhưng vì không nhìn thấy nên động tác hơi lệch, ngón trỏ chỉ nhẹ lướt qua vành tôi:
“Đừng sợ, em không phải ma.”
Vậy… em là gì?
Anh dịu giọng:
“Em từ London trở về, đường từ sân bay công ty thì gặp .
Em chưa , chỉ hôn mê bệnh viện.”
Anh tiếp :
“Còn vì sao anh không nhìn thấy em… Anh đã hỏi thầy ở chùa.
Ông ấy nói: người càng em, càng khó nhìn thấy em.
Linh hồn cũng sợ dọa người mình nhất.”
Anh mỉm cười cay đắng, quay sang nhóm người kia:
“Cái các người gọi là ma… chính là người tôi ngày đêm mong được gặp nhất.”
55
, ký ức trước vụ dần ghép lại mảnh vỡ.
Tôi còn mơ hồ:
“Vậy… em có thể quay lại cơ thể mình không?”
Trì Yến gật đầu:
“Chắc là được.
“Nhưng bảy ngày nhốt em nhà là để…”
Tôi bỗng cảm thấy có điều gì không ổn đã xảy ra.
Tôi cẩn thận nhìn anh:
“Để làm gì?”
Ánh mắt Trì Yến rơi xuống chân tôi:
“Để em có thời gian… nói tạm biệt nó.”
Tim tôi khựng lại.
Pipi lười biếng ngồi , lim dim buồn ngủ.
Tôi cúi xuống ôm nó lên.
Đỡ lấy hai chân trước, mặt đối mặt nó.
Nó mở to đôi mắt tròn vo, chăm chú nhìn tôi không chớp.
56
Tôi cúi đầu cọ mũi nó.
Ký ức ùa về lũ, tôi nhớ ra rất nhiều.
Sau , tôi đã nằm viện ngày.
Ngày thứ bảy, mang mèo tôi .
ấy lén bế nó vào, đặt cạnh tôi:
“Bệnh viện không cho mang, lén đưa vào đấy.”
“Hi Hi, mau tỉnh đi, Pipi tuyệt thực ngày , sắp lo mất!”
“Từ hôm em gặp , nó không ăn không uống.”
ra ngoài nghe điện thoại.
Pipi nằm tôi, dùng lưỡi thô ráp liếm mặt tôi lần.
Tuy tôi không cử động được, nhưng thể nghe rõ nó nói:
“ , không có tôi là nhà loạn hết.”
57
Pipi đi .
ý thức tôi rời khỏi thân thể, nó nằm cạnh gối, chậm rãi ngừng thở.
chỉ ngủ.
Tôi nghe thấy cuối cùng tâm nó:
“Mèo tôi có chín mạng.”
“Hồi tôi sinh ra, cô cứu tôi. Giờ tôi trả ân tình cho cô.”
“Chín mạng đổi một mạng, quá.”
Giờ, mèo tôi ngồi đùi.
Linh hồn nó muốn nói tạm biệt.
Nó rừ rừ, nhắm mắt.
Tôi khẽ kéo râu nó, nó nhăn mặt.
Tôi bật cười, cười nước mắt trào ra.
Đồ ngốc, tôi không muốn nợ mèo tình của mày .
Tôi ôm chặt nó, khóc nức nở.
Nó ngẩng đầu, liếm sạch nước mắt tôi, ấm áp, ngưa ngứa.
mắt xanh thẫm của nó, phản chiếu gương mặt tôi. Nó nói:
Kiếp theo cô rất hạnh phúc, kiếp sau tôi muốn làm mèo gia đình cô.
58
Tôi là Đường Pipi.
Một con mèo đực… đã bị thiến.
Chủ tôi là một nghệ sĩ thiên tài, mắc chứng sợ giao tiếp nặng.
Tôi mê cô ấy đi được.
sinh ra tôi bệnh nặng suýt .
Cô ấy cứng đầu không tin bác sĩ.
Ngày ngày tiêm sữa, xoa bụng, lau phân, dùng chai nước khoáng tự chế máy xông, nhỏ thuốc mắt liên tục.
Tra cứu đủ mẹo vặt mạng, cuối cùng cứu được mạng tôi.
Dù một mắt mờ, nhưng tôi sống.
Ngủ, cô ấy luôn để tôi bên gối, chỉ cần có động tĩnh là bật dậy kiểm tra.
Có tôi ngủ ngửa say quá, cô tưởng tôi , còn lấy thử hơi thở.
tôi còn sống mới yên tâm ngủ tiếp.
59
Sau cô ấy thành ngôi sao, bận tối mắt.
Tôi ở nhà chờ cô, ngày nào cũng ngồi cửa, ghế sofa.
Cô đi công tác vài hôm, dù có người cho ăn, tôi giận.
Cô về, vứt giày, lao tới ôm tôi.
Tôi giả bộ giận, mặt chảnh.
Cô không quan tâm, hôn tới tấp lên mặt tôi.
Có lần còn hôn suýt bay nóc đầu tôi.
Haizz, chịu thôi, cô ấy mê tôi quá (mặt mèo tự hào~).
60
cô ấy .
Ban đầu tôi thấy anh kia đáng nghi.
Giới giải trí , ai ra gì?
Dọn vào nhà anh ta, dù anh dị ứng lông mèo, ít gần gũi, nhưng tốt tôi, mua toàn đồ xịn.
Khốn , anh ta cũng đẹp trai thật.
hai người càng càng ngọt ngào, lại chia .
Cô suốt ngày uống rượu, mơ cũng gọi tên Trì Yến.
Người khác thì tôi đã đào não của cô ra .
Nhưng là Trì Yến, ngay cả tôi cũng thấy cô sai – lẽ ra phải kéo anh ta về.
61
Chưa kịp hàn gắn, cô lại lao vào bão dư luận.
Thật ra, tôi luôn thấy cô không hợp showbiz.
Cô quá đặc biệt, giới không dung được cô.
Cô đóng kín cửa, chẳng liên lạc ai.
Tôi lo muốn , tối leo mái, thấy nhà bên đổi chủ – Là Trì Yến.
62
Anh ta âm thầm quan sát cô?
Muốn giúp không bắt đầu từ , nên dọn cạnh nhà?
Cô thì khóa hết liên lạc, ai cũng cắt.
Tôi đường hoàng vào nhà anh ta.
Tôi tha cho anh ta một đĩa CD album.
Trì Yến hiểu ngay.
là album cô ra còn hát đường phố, tặng cho vài fan đầu tiên.
Những fan ấy theo cô từ giờ.
Anh tìm một fan lâu năm, nhờ nhắn cho cô qua nick phụ.
Fan hỏi sao anh không tự nhắn.
Anh nói:
“Cô ấy thiếu cảm giác thuộc về và an toàn.
“Từ đầu các cô đã cho cô ấy sự công nhận ấy. Cô ấy cần bạn bè các cô.”
63
Cách của Trì Yến quả thật rất hiệu nghiệm.
Đường Hi nhanh chóng bước ra khỏi bóng đen của vụ việc , còn đưa ra một quyết định táo bạo.
Cô giải nghệ, muốn trở về chính mình, làm thứ âm nhạc mình thích.
Thế , chỉ một câu nói đùa vô tình lại đưa cô lên hot search.
Thật ra, tôi rất giận.
Sao con người chẳng kiêng kỵ gì vậy.
Câu gì cũng đem ra nói.
Trước cô ra ngoài, lòng tôi cứ thấy bất an.
Ở nhờ nhà hai ngày, đột nhiên ấy nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Cô bị .
Chấn thương nặng, hôn mê.
64
Người ta nói mèo có khả năng dự cảm.
Nhưng họ , mèo không chỉ dự cảm tốt, mèo tôi còn có thể cứu mạng.
Chín mạng mèo, đổi một mạng người.
Tôi đã ở bên cô sáu năm.
Theo tuổi thọ của tôi, còn sống thêm sáu bảy năm nữa.
Nhưng người nằm giường bệnh ấy, là chủ nhân tôi, là bạn đồng hành và là gia đình duy nhất của tôi.
Nếu không có cô, chắc từ sinh ra tôi đã về hành tinh mèo .
Nhớ lần tôi lỡ làm đổ ly nước, hỏng cây đàn đắt tiền của cô.
Đồng đội của cô còn nói:
“Cô không dạy dỗ con mèo nhà cô sao?”
Cô vừa xót cây đàn vừa nói:
“Đánh nó làm gì, nó hiểu gì, cũng nói.”
“Mèo chỉ sống hơn chục năm, một đời ngắn ngủi.”
“Nó sinh ra đã không có mẹ, chắc nó nghĩ tôi là mẹ nó.”
“Tôi không cần nó ngoan, chỉ cần nó khỏe mạnh thôi.”