Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không sao đâu, hì hì.”
Tôi theo phản xạ giấu bó hoa ra sau lưng.
“Ồ, lại được tỏ tình rồi nhỉ.”
“Không có đâu, chỉ là bạn thôi.”
“Bạn?” Giang Nại hừ lạnh một tiếng, “Anh nhìn từ xa đã thấy người ta cầm hoa tặng em, quan trọng là em còn nhận nữa.”
Tôi thầm mừng vì Cố Việt đã đi mất trước khi Giang Nại tới.
“Ngại từ chối bạn nên mới nhận thôi, em cũng đang định lén đi vứt đây này.”
“Đưa anh, để anh vứt cho.”
Tôi lặng lẽ đưa bó hoa Cố Việt tặng sang cho anh.
“Ô, còn hai bó hoa nữa cơ à, bó kia cũng đưa đây.”
Tối nay Giang Nại ghen thấy rõ, nhưng bó hoa của Hướng Dã thì tôi không đời nào đưa.
Tôi ôm chặt bó dành dành:
“Cái này thì không được!”
“Sao thế?”
Tôi nói thật:
“Em nói rồi mà, em có anh trai, hoa này anh ấy tặng, còn cố tình chạy từ trường bên về đấy.”
“Không lừa anh chứ?”
“Không có đâu.”
Giang Nại bật cười, thì thầm nhỏ đến mức gần như không nghe được:
“May mà chỉ có một tình địch thôi.”
“Giang Nại, anh có cần ghen đến mức này không?”
“Hết cách rồi, em Tiểu Sơ nhà anh quá tàn nhẫn, đến cái danh phận cũng không chịu cho anh.”
Cảm giác như hôm nay dỗ mãi Giang Nại cũng không nguôi.
“Anh cúi đầu xuống chút đi.”
“Sao thế?”
Tuy hỏi vậy, nhưng Giang Nại vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.
Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.
Có thể thấy rõ tâm trạng Giang Nại đã tốt hơn.
Nhưng hình như hôm nay tôi hơi xui.
Lúc Giang Nại cúi xuống, tấm thiệp kẹp trong bó hoa rơi ra ngoài.
Giang Nại nhặt lên xem, sắc mặt lập tức trở nên lạnh tanh.
Biểu cảm của Giang Nại đúng là thay đổi như thời tiết, một ngày mà đổi ba lần.
Tôi chỉ biết muốn khóc không ra nước mắt, vội vàng giật lại tờ giấy.
Trên đó, Cố Việt đã viết hẳn một đoạn dài:
[Tiểu Sơ, anh xin lỗi vì làm phiền em theo cách này, nhưng có lẽ anh không thể giấu nổi nữa.
Anh thích em, thích từ rất lâu rồi, thậm chí còn sớm hơn cả lúc làm bạn với anh trai em.
Dù phần lớn thời gian anh ở bên em với tư cách anh trai, nhưng bây giờ anh muốn trở thành bạn trai của em.
Tính ra thì hai đứa mình cũng coi như thanh mai trúc mã, nghe nói em đã có bạn trai nhưng vẫn chưa công khai. Anh nghĩ, có lẽ em đang chờ một người tốt hơn.]
Tôi thật sự không chịu nổi nữa.
Thật sự bắt đầu nghi ngờ động cơ tiếp cận anh trai tôi của Cố Việt!
Sắc mặt Giang Nại giờ đã không thể dùng từ “khó coi” để diễn tả được nữa.
“Giang Nại, để em giải thích…”
“Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”
Rõ ràng là Giang Nại chẳng muốn nghe gì hết.
“Em không về ký túc xá.”
“Vậy là đói à? Em đợi anh ở đây, anh đi mua đồ ăn cho em.”
“Em không đói.”
“Thế thì chắc là buồn ngủ rồi, về ký túc xá đi.”
Giang Nại quay người bước về phía ký túc xá, dáng lưng càng lúc càng buồn bã.
“Giang Nại.”
Tôi vội vàng chạy đến kéo tay anh lại.
Anh còn định gỡ tay tôi ra, nhưng tôi giữ rất chặt.
“Em không về ký túc xá, em muốn về căn hộ, anh đưa em về đi.”
Năm tôi đủ tuổi trưởng thành, anh trai đã mua cho tôi một căn hộ nhỏ, trước đây Giang Nại cũng từng chở tôi về đó.
Vì thế anh không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn tôi ra xe.
Xong rồi, tôi không ngờ khi Giang Nại giận lại cứng rắn thế này.
Vừa mở cửa xe, tôi đã sững người.
Ghế phụ chất đầy hoa hồng, bên cạnh còn có cả hộp quà.
“Váy anh mua cho em đấy, lát nữa nhớ mang về nhé.”
Giọng nói lạnh lùng, lại xen lẫn chút tủi thân.
“Giang Nại, em thấy cần phải giải thích với anh, không thì em chết lúc nào cũng chẳng biết. Anh ấy vốn là bạn của anh trai em, đúng như anh thấy đấy, anh ta có ý khác với em, nhưng em hoàn toàn không nhận ra, cũng luôn giữ khoảng cách.
Thanh mai trúc mã gì đó càng không có, anh không thể chỉ vì mấy lời của anh ta mà không tin em được.”
“Ừ, anh tin em.”
Ánh đèn neon ban đêm hắt lên một bên mặt Giang Nại, anh vẫn điềm tĩnh lái xe, chỉ trả lời tôi mấy từ ngắn gọn.
Thôi, đành ngồi yên để anh tập trung lái xe vậy.
Khi đưa tôi về đến nhà, Giang Nại tắt máy xe, giúp tôi dọn đồ, ánh mắt dừng lại trên bó hoa hồng mà anh mua cho tôi.
Anh cúi đầu, vẻ mặt đầy cô đơn, giọng nói cũng mang chút giận dỗi:
“Còn muốn nữa không?”
Tôi tức không chịu nổi.
“Không lấy nữa! Anh mà còn như vậy thì em cũng không lấy đâu!”
Giang Nại bất ngờ kéo lấy cổ tay tôi.
“Ô kìa, biết phản kháng rồi à? Không muốn nói chuyện với anh nữa, buông ra, em lên nhà đây.”
Giang Nại đưa tôi lên tận cửa.
“Không phải là không có phản ứng, mà là anh không dám hỏi.”
Giang Nại ngẩng đầu nhìn tôi, đuôi mắt đỏ lên.
Nhìn tôi được một chút rồi lại né đi.
Tự nhiên tôi lại mềm lòng.
“Vào nhà đi!”
Giang Nại ngoan ngoãn bước vào.
Nếu để người trong trường thấy một Giang Nại lạnh lùng ngày thường giờ lại như thế này, chắc bị trêu ghẹo chết mất.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Em với anh ở bên nhau, chẳng lẽ chỉ là chơi bời như trong bức thư kia nói, em cũng đang chờ người tốt hơn à?”
“Không phải.”
Tôi trả lời không chút chần chừ, mặt cũng chẳng đỏ lên.
Tôi mơ hồ cảm thấy, hình như chính mình mới là người bị cuốn vào mối quan hệ này.
Sắc mặt Giang Nại không hề thay đổi, rõ ràng là vẫn chưa tin.
“Thế sao không chịu công khai? Không công khai thì thôi, dạo này còn lạnh nhạt với anh, hôn cũng không cho, chạm vào càng không. Mà rõ ràng người bị chạm là anh, em cứ từ chối mãi là sao? Không thích anh, giờ cả thân xác cũng chẳng cần nữa à?”
Tôi đấm một cú vào ngực anh ấy, túm lấy cổ áo kéo anh xuống.
Giang Nại bị tôi kéo nghiêng cả người, tôi ôm cổ anh, lập tức hôn luôn.
Giang Nại định nghiêng đầu né tránh, tôi càng níu chặt hơn.
“Muốn chứ, em thích anh đến chết đi được, chỉ sợ dọa anh thôi.”
Từ vùng vẫy ban đầu, Giang Nại dần chuyển sang ngoan ngoãn, rồi cuối cùng còn chủ động hơn cả tôi.
Anh mạnh mẽ đến mức chẳng giống với người khi nãy nữa.
“Ưm… Giang Nại, anh làm em đau đấy.”
Tay tôi yếu ớt đẩy anh ra.
Giang Nại đặt tay lên cổ tôi, các ngón tay nhẹ nhàng vuốt bên tai, anh buông môi tôi ra, trán áp sát vào tôi.
Hơi thở của anh gấp gáp, nóng bỏng, giọng nói khàn đặc và đầy tha thiết.
Vừa mang chút áy náy, lại vừa cố chấp đến vô lý:
“Xin lỗi, bảo bối.
Anh không kiềm chế được.”
Anh nắm tay tôi, dẫn dắt tôi vượt qua ranh giới, để tôi hoàn toàn đánh mất lý trí.
Anh khẽ thì thầm cầu xin:
“Bảo bối, cho anh thoải mái một lần nhé.”
…
12
Quan hệ giữa tôi và Giang Nại lại tiến thêm một bước.
Tôi không còn muốn đùa giỡn với tình cảm của anh ấy nữa.
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có lỗi với Hướng Dã.
Nhân lúc anh trai đi công tác, tôi đến công ty của Giang Nại.
Anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, sống mũi cao, đeo kính nửa gọng, vừa thấy tôi đến đã nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, gương mặt toát lên vẻ cấm dục khó gần.
“Anh yêu, dạo này anh chẳng chịu đưa em đi chơi gì cả.”
Tôi thản nhiên ngồi lên người Giang Nại, ôm chặt lấy anh một cách dính dít.
Tôi biết anh đang họp, nhưng vì Hướng Dã, tôi chỉ có thể tranh thủ “xả hơi” một chút.
Dù sao thì, Giang Nại sao có thể lợi dụng lúc anh trai tôi đi công tác mà cắm đầu vào làm việc như thế được.
“Suỵt~” Giang Nại giữ eo tôi, nhỏ giọng nhắc, “Anh đang họp.”
“Ôi, em có làm phiền anh không? Xin lỗi nha, anh yêu.”
“Khụ, tổng giám đốc Giang,” trong cuộc họp có người lên tiếng, “Hay là hôm khác họp tiếp đi, dự án này cũng không gấp lắm.”
“Không cần đâu…”
“Không sao đâu, tổng Giang, tụi tôi hiểu mà, anh cứ đi hẹn hò thoải mái nhé.”
Giang Nại lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc:
“Vậy hôm nay họp đến đây thôi.”
Vừa tắt cuộc họp, Giang Nại liền quay ra “tính sổ” với tôi.