Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quay lại chỗ .
Ánh mắt tôi dừng lại khuôn của Cận Vân. Thấy anh đang trình bày trước bản PPT, nói rõ ràng những thay đổi trong tương lai của nhà họ Tô cũng việc loại bỏ và lại các sản phẩm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.
Cận Vân rất quyết đoán, dứt khoát loại bỏ toàn bộ những chuỗi ngành không nên tồn tại.
Sản phẩm mới mà anh lựa chọn có sự thay đổi khá lớn.
Tất nhiên, những ông lão bảo thủ trong hội đồng quản trị không dễ gì đồng ý, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên định cãi tay đôi với Cận Vân.
“Các vị nếu không đồng ý với phương án của tôi, có thể rút vốn, tôi sẽ thu mua lại theo giá thị trường.”
Cận Vân gõ gõ , ra hiệu trật trong phòng họp: “Tôi sẽ không để các cổ đông của Tô thị chịu thiệt.”
“Hiện tại, còn có ý kiến gì không?”
Ngay lập tức, phòng họp im phăng phắc, không dám hé răng.
Mặc dù đứng trước họ là một thanh niên trẻ, Cận Vân không chỉ giúp Cận thị chuyển mình thành công, mà còn khiến nó trở thành doanh nghiệp kiểu mẫu trong giới.
Thêm vào là khí tỏa ra từ anh, chẳng mở miệng đòi bán cổ phần cả.
Tôi không nhịn được mà thầm cảm thán trong lòng.
Cận Vân thật sự là Heo Con á? Thật không thể nổi!
Không ngờ bên trong vẻ ngoài bá đạo, nói một là một nói là , lại là một Heo Con thích nói chuyện phiếm cơ đấy…
cuộc họp, tôi thấy Cận Vân lại bị các cổ đông vây quanh, dường cũng có ý kiến phương án mới của anh.
tôi đứng bên cạnh khen ngợi: “Gan lớn mà tâm cũng tinh, rể tốt này, đúng là có con mắt nhìn !”
Tôi hơi nhíu mày, khẽ ho một tiếng: “, không phải đổi bằng 3% cổ phần của Cận thị à?”
tôi cười trừ, rồi lại nhanh chóng nghiêm : “Con không nói là cũng quên mất! Không chỉ kiếm được rể quý Cận Vân, ta còn tặng sính lễ giá trị kia!”
“Chuyện tốt này, cũng chỉ có con gái mới gặp được thôi!”
Nếu không phải trong cuộc là tôi, nói chắc tôi khóc luôn tại chỗ vì cảm động mất…
Ra khỏi phòng họp, tôi trở lại văn phòng tiếp tục xử lý tài liệu.
Mãi đến gần tan làm mới có thời gian nhìn điện thoại, theo thói quen tôi mở app kia ra, phát hiện Heo Con để lại nhắn.
Còn đính kèm một tấm ảnh của tôi. Là ảnh lúc tôi đang làm việc lúc nãy.
Heo Con: [Cô ơi, cho cô xem dáng vẻ lúc vợ tôi làm việc nè~]
Heo Con: [Ảnh]
Heo Con: [Đáng yêu, nghiêm túc, lại còn xinh đẹp nữa! Hôm nay tôi còn cô ấy báo cáo công việc nữa, siêu siêu giỏi luôn á!]
Heo Con: [Hihi, không nếu cô ấy tôi lén nhìn cô ấy thì sẽ có phản ứng gì ha?]
Tôi âm thầm trả lại một câu:
[Cảm giác hơi hoang mang.]
Heo Con: [Cô hoang mang gì chớ? Tôi có chụp cô đâu mà~]
Heo Con: [Cô ơi, tôi muốn tối nay mời cô ấy tối dưới ánh nến, được không? Đến lúc không khí vừa đúng, tôi sẽ ôm cô ấy luôn!]
Tôi: “???”
Gì mà toàn mấy hổ báo lang sói này trời!
Heo Con: “Cô thấy không ổn sao?]
Tôi: [Dĩ nhiên là không ổn! Mới cưới, lại là cuộc hôn nhân chính trị, nên khoảng cách! Ép quá dễ khiến cô ấy muốn chạy. Chi bằng em lạnh nhạt vài hôm, đâu cô ấy sẽ nhận ra em tốt đến chừng nào.]
Heo Con: [Vâng, tôi cô.]
May mà Heo Con , chứ nếu không thì không Cận Vân sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Tôi đang xoa xoa thái dương thì chợt nhớ ra nhắn sáng tôi gửi anh, vẫn được hồi đáp.
là tôi dứt khoát hỏi lại lần nữa: [Heo Con, anh vẫn nói với tôi là anh đã yêu bao nhiêu lần rồi .]
Mười phút trôi qua, bên kia vẫn im lặng.
Đọc mà không trả .
Là sao đây? Trốn câu hỏi mà cũng biểu hiện rõ ràng đến vậy hả?
Những ngày , không chỉ online Heo Con chẳng tìm tôi, mà ngay cả trong nhà mới cũng chẳng thấy bóng dáng anh.
Quản gia nói với tôi: “Thiếu phu nhân, gần đây thiếu gia lại nhận thêm mấy dự án nữa, thường xuyên bận đến khuya mới .”
ấy còn nói thêm: “Tôi thấy thiếu gia nhà thường hay ngoài cửa phòng chính một lúc rồi mới vào thư phòng làm việc. Có mấy lần muốn tìm cô, lại sợ làm phiền cô.”
Trời ơi, cũng quá ha?
Bảo khoảng cách là luôn, đúng là vị tổng tài dễ dắt mũi.
một tuần .
Vừa tan làm nhà, tôi đã nhận được nhắn của Heo Con.
Heo Con: [Không được rồi cô ơi! Tôi nhịn không nổi nữa rồi, tôi phải chủ động tìm cô ấy thôi!”
Không được! Không được! Không được!
( Truyện dịch bởi Quất Tử, audio kênh youtube Quất Tử Audio )
Tôi đang định quay bỏ chạy, thì phía vang lên giọng quản gia:
“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng rồi. Thiếu gia chờ cô nãy giờ, mau lại cơm đi ạ.”
Bữa tối đã được sắp xếp sẵn, đầy ắp món.
Cận Vân ở , vẫn thẳng lưng, dáng vẻ tao nhã, anh chỉ khẽ liếc nhìn tôi một .
Giờ mà bỏ đi chắc sẽ lộ liễu lắm ha?
Tôi đành hít sâu một hơi, bước phía , vừa đi vừa nở nụ cười xã giao:
“Đúng lúc tôi cũng hơi đói rồi.”
Chỉ cần Cận Vân đừng nhào tới ôm tôi là được, một bữa cơm thôi mà, vẫn chịu được.
“Gần đây bận lắm à?”
Anh thấy tôi xuống thì hỏi, ánh mắt lạnh lùng đặt tôi, trán thì rịn một lớp mồ hôi.
Nhìn có vẻ hồi hộp?
“Cũng bận. Anh không phải cũng bận lắm sao?”
Chẳng lẽ đây là màn nói chuyện xã giao truyền thuyết?
Tôi từ tốn nếm món , quyết không để mắc sai lầm kiểu ngấu nghiến trước nữa. được bao lâu, tôi thấy Cận Vân đứng dậy.
Anh định lại gần tôi?
Anh sẽ không thật sự định ôm tôi đấy chứ?
Tôi hoảng rồi.
Ngẩng lên, tay run một , vừa khéo nhìn thấy Lư đi ngang qua. Trời ơi, cứu tinh của tôi đây rồi!
óc kịp suy nghĩ gì, miệng đã bật ra một câu hỏi vu vơ:
“ Lỗ, áo dây lần trước tôi nhờ giặt, giặt ạ?”
Ngay lập tức, tôi thấy rõ ràng bước chân của Cận Vân khựng lại bên cạnh.
Lỗ vội vàng xua tay: “ áo tôi giặt đâu, thiếu gia bảo để anh ấy xử lý.”
xử lý? xử lý là sao?
Lỗ lại nói tiếp: “Thiếu gia, lúc tôi dọn thư phòng hình thấy áo cậu ấy để giường thì phải?”
Tôi vô thức ngẩng nhìn phía Cận Vân.
Chỉ thấy anh ngay lập tức đỏ bừng, má tuấn tú hệt m.ô.n.g khỉ.
Anh mấp máy môi, muốn nói không nói thành , quay thể quyết tử, lặng lẽ bước thẳng lên thư phòng tầng .
Xong rồi. Anh không còn mũi nhìn nữa rồi.